Võ Thiên Nam giơ giơ hộp cơm: "Rượu và món ngon của Bát Bảo trai, sắp đến giờ cơm, miễn cho Yến Nhi muội tử phải động thủ."

Lục Thánh Trung: "Đừng khách sáo như vậy."

Võ Thiên Nam: "Là Đào huynh quá khách sáo, mọi người đều là bà con đồng hương."

Lục Thánh Trung cười ha ha, lắc đầu, không tiếp tục nói gì nữa.

Hai người vào phòng, thấy Đào Yến Nhi đang đoan trang ngồi viết chữ, dịu dàng văn nhã, làm Võ Thiên Nam nhìn đến ngây dại, đợi Đào Yến Nhi ngẩng đầu nhìn lên, bỗng cười ha ha nói: "Muội tử đang dụng công luyện chữ ư?"

Đào Yến Nhi để bút xuống, đứng dậy hành lễ, "Võ huynh."

Võ Thiên Nam buông hộp cơm xuống, đến gần nhìn chữ viết trên bàn một cái, vỗ tay khen: "Tài văn chương của Yến Nhi muội thật giỏi quá!"

Đào Yến Nhi căng thẳng ngượng ngùng đáp: "Võ huynh quá khen rồi, học đòi văn vẻ thôi, không so được với tài học của Võ huynh."

"Cũng không phải nịnh nọt gì, quả thực tài văn chương rất tốt, muội nhìn chữ viết này xem!" Võ Thiên Nam chỉ vào chữ viết trên giấy, liên tục lắc đầu, "Ta còn cảm thấy không bằng này!"

Lục Thánh Trung thở dài: "Các người đừng khen tới khen lui nữa. Yến Nhi, Thiên Nam mang theo chút thức ăn đến, bày ra đi."

Đào Yến Nhi hơi cúi thấp người với Võ Thiên Nam, xoay người đi bận rộn.

Chỉ chốc lát sau, chén dĩa rượu thịt đã được dọn sẵn lên bàn.

Trên bàn, sau khi ba người nâng chén hơi kính lẫn nhau, Lục Thánh Trung chợt mở miệng hỏi: "Võ huynh, sao thấy huynh thường ở phủ thành Bắc Châu, chẳng lẽ không cần về Bình Xuyên ư?"

Võ Thiên Nam hơi giật mình, từ từ để ly rượu xuống, lắc đầu buông tiếng thở dài, "Ở trước mặt Đào huynh và Yến Nhi muội muội ta không tiện nói dối, có lẽ các người cũng biết tình huống ở Bắc Châu, tình huống hơi đặc biệt, từ sau khi Yến quốc tan tành rồi, Yến quốc bên kia không quản được, bên Hàn quốc thì không dám ép buộc quá mức, cho nên người ngoài mặt thật sự có thể làm chủ mảnh đất này ở ngay trong phủ thành Bắc Châu đây. Ta thường xuyên hoạt động trong phủ thành này, cũng là vì muốn nhờ quan hệ tìm được công việc thích hợp để làm."

Lục Thánh Trung à một tiếng, "Lệnh phụ chính là Huyện thừa, chẳng lẽ còn không thể sắp xếp việc làm tốt cho huynh trong huyện Bình Xuyên sao?"

Võ Thiên Nam: "Huyện Bình Xuyên chỉ là mảnh đất nghèo, cho dù có việc tốt cần làm thì có thể tốt đến đâu? Chí của ta không ở tại Bình Xuyên này, mà muốn tiến dần từng bước ở nội thành Bắc Châu."

Dáng vẻ tồn tại ý chí bay cao bay xa, liếc mắt cẩn thận nhìn phản ứng của Đào Yến Nhi.

Lục Thánh Trung hơi gật đầu: "Thì ra là thế! Đương gia làm chủ Bắc Châu, người người đều biết là Thiệu gia, phụ thân huynh tốt xấu gì cũng là Huyện thừa, sao không nhờ phụ thân huynh đi cầu kiến Thiệu Đăng Vân."

Võ Thiên Nam lập tức cười khổ: "Huyện thừa là quan lớn ở huyện Bình Xuyên, nhưng ở phủ thành Bắc Châu này lại không tính là cái gì, châu mục Bắc Châu không phải phụ thân ta muốn gặp là có thể gặp được."

Nói đến đây, hình như sợ huynh muội đối phương coi thường mình, lại ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Có điều ta đã tìm ra cách, dựa vào quan hệ với công tử châu mục, đợi một thời gian ắt sẽ có kết quả."

Lục Thánh Trung đang muốn dẫn câu chuyện đi theo hướng này, không ngờ Võ Thiên Nam lại tự mình nói ra, ngược lại tiết kiệm thời gian cho hắn ta đỡ phải quanh co lòng vòng, nhàn nhạt hỏi: "Nghe nói Thiệu Đăng Vân có ba vị công tử, không biết con đường của Võ huynh là định dựa vào vị công tử nào?”

Võ Thiên Nam đáp: "Nhị công tử và Tam công tử."

Lục Thánh Trung ậm ừ, "Sao ta nghe nói Đại công tử Thiệu Bình Ba mới là nhân vật thực quyền ở Bắc Châu kia mà?"

Võ Thiên Nam hơi xấu hổ, ngược lại gã từng muốn leo lên Thiệu Bình Ba, thế nhưng không thể leo lên được, người ta căn bản không xem gã ra gì, giải thích: "Đại công tử bận quá, tạm thời còn vô duyên gặp mặt, đợi có cơ hội thích hợp, tự nhiên sẽ đến cậy nhờ."

"Không ổn!" Lục Thánh Trung khẽ lắc đầu một tiếng.

Võ Thiên Nam kinh ngạc: "Lời này của Đào huynh giải thích thế nào?"

Lục Thánh Trung nói: "Có thể Thiệu Bình Ba sắp gặp đại nạn lâm đầu, ta khuyên Võ huynh vẫn nên đừng chọc họa lên người thì tốt hơn, tốt nhất là nên cách xa hắn ta ra.”

Võ Thiên Nam càng tỏ ra kinh ngạc hơn: "Cớ chi Đào huynh lại nói như vậy?"

Hình như Lục Thánh Trung hơi do dự, dáng vẻ không biết có nên nói hay không, cuối cùng nói: "Theo lý thuyết, có mấy lời ta không nên nói, có điều đã làm bạn với Võ huynh đây, lại là đồng hương, ta không ngại báo cho Võ huynh biết một hai, chỉ là việc này xuất phát từ miệng của ta, vào tới tai huynh, nghe rồi thôi, huynh không được nói cho ai biết là ta nói, ta không muốn gây rắc rối gì, nếu không huynh muội ta chỉ có thể bỏ đi xa, sẽ không gặp lại Võ huynh nữa."

"Chẳng lẽ Đào huynh cho rằng ta là người lắm miệng ư?" Võ Thiên Nam đưa mắt nhìn Đào Yến Nhi, vỗ ngực bảo đảm: "Đào huynh cứ nói đừng ngại, tuyệt đối sẽ không liên luỵ Đào huynh đâu."

Đào Yến Nhi khẽ đưa mắt liếc nhìn Lục Thánh Trung, không biết hắn ta muốn làm gì.

Lục Thánh Trung hơi do dự một lúc, chậm rãi nói: "Tuy ta không rõ chuyện ở Bắc Châu lắm, có điều chuyện trong giới tu hành thì ta có thể biết được một hai, trước đó có bài đồng dao Vương Bắc Châu, không biết Võ huynh từng nghe thấy chưa?"

Võ Thiên Nam liên tục gật đầu trả lời: "Đương nhiên từng nghe rồi, việc này rõ ràng là nhằm vào Đại công tử mà, chỉ là mọi người chỉ dám xì xầm trong bóng tối, không dám bàn tán công khai thôi, chẳng lẽ có liên quan gì đến việc này à?"

Lục Thánh Trung gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Võ huynh từng nghe nói đến chưởng môn của Thượng Thanh tông - Đường Nghi bao giờ chưa?"

Võ Thiên Nam cười khà khà, nhưng hình như lại chợt cảm thấy mình quá hèn mọn ở trước mặt Đào Yến Nhi, thu hồi dáng vẻ tươi cười ấy lại, gật đầu đáp: "Từng nghe rồi, nghe nói Đại công tử yêu thích vị chưởng môn này, từng nhiều lần tỏ tình."

Lục Thánh Trung: "Vấn đề nằm ở chỗ này, Đường Nghi này là phụ nữ đã có chồng, chồng cô ta tên là Ngưu Hữu Đạo, cũng là người trong giới tu hành, chính là pháp sư tùy tùng bên cạnh Dung Bình Quận vương của Yến Quốc, cũng là người tài ba, mối hận cướp vợ há có thể là việc nhỏ? Chỉ bởi vì việc này, Ngưu Hữu Đạo và Thiệu Bình Ba giao tranh, lời đồn kia chính là xuất phát từ Ngưu Hữu Đạo, sau đó Thiệu Bình Ba phản kích, vận dụng nhân thủ đến Băng Tuyết các trên núi Đại Tuyết ám sát Ngưu Hữu Đạo…"

Thuật lại tất cả sắp đặt và gần như sự thật chuyện xảy ra ở Băng Tuyết các, Võ Thiên Nam nghe đến trợn mắt há hốc mồm, tâm thần sảng khoái, bình thường nào có cơ hội nghe được loại chuyện này, Băng Tuyết các với gã mà nói trời cao đất xa, gần như có thể xem như nơi thần tiên tụ tập.

Đào Yến Nhi lặng im không nói, tâm tình lại vô cùng phức tạp, có một loại cảm giác, cảm thấy sự thật được phơi bày.

Vẫn luôn không biết rõ Lục Thánh Trung muốn làm chuyện gì, nàng ý thức được, hôm nay Lục Thánh Trung cuối cùng cũng lộ ra gương mặt thật dữ tợn…

Rời khỏi đó, thong thả dạo bước trên đường Võ Thiên Nam lo được lo mất, gã biết cơ hội to lớn đang bày ra ở trước mặt gã, thế nhưng phải tham dự vào loại chuyện này làm gã thấy hơi sợ hãi.

Do dự mãi, Võ Thiên Nam nắm chặt hai tay thành quyền, hình như đã hạ quyết tâm, nhanh chân bỏ đi…

Bên ngoài phủ Thứ Sử ở Bắc Châu, Võ Thiên Nam chờ khá lâu, một người từ bên trong bước ra chào hỏi một tiếng, người gác cổng mới cho phép gã tiến vào.

Ở một góc đầu đường, sau khi Lục Thánh Trung một đường âm thầm theo dõi tận mắt nhìn thấy, khóe miệng vểnh lên, chuẩn bị dùng điều kiện gả Đào Yến Nhi để dẫn dụ thuyết phục Võ Thiên Nam, xem ra không cần dùng tới nữa, gia hỏa Võ Thiên Nam này còn "Thức thời" hơn so với trong tưởng tượng của hắn ta.

Lục Thánh Trung nhanh chóng xoay người bỏ đi, đi vào một tửu lâu trên đường cái, mua một vò rượu, một tờ giấy gấp nhỏ, nhân lúc người ta không chú ý nhét vào trong tay một tên tiểu nhị, sau đó xách rượu nhanh chân bỏ đi.

Lúc về đến cửa nhà, mang về một chiếc xe ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play