"Không có là tốt rồi, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không lỗ m ãng đến như vậy. Mấu chốt hiện tại là, bên phái Băng Tuyết cả đích thực xảy ra chuyện rồi. Có thiên thạch từ trên trời rơi xuống đập vào noie quả Xích Dương Chu sinh trưởng, đồng thời tạp thành tuyết lớn lỡ...."Lê Vô Hoa kể tình huống đại khái trước sau, cuối cùng cố ý nhắc nhở: "Phiên phức chính là, bên phía Kim Châu bên này cũng từng xuất hiện thiên thạch rời xuống, Ngưu Hữu Đạo hết lần này đến lần khác lại ở giữa hai phía khi sự việc xảy ra đi Băng Tuyết các, đều có dính líu với hai phía, mà ngươi vừa lúc lại liên thủ với Thương Triều Tông."

Hải Như Nguyệt nghe thế trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo thật sự chạy tới Băng Tuyết các làm ra chuyện hái trộm Xích Dương Chu Quả, đây là to gan cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?

Bà thấy hơi nghi ngờ, quả thực Ngưu Hữu Đạo từng âm thầm nói với bà, muốn lấy Xích Dương Chu Quả về cho bà, sau đó đúng là đến Băng Tuyết các, bây giờ Xích Dương Chu Quả bên kia lại xảy ra chuyện.

Có thể tưởng tượng rồi lại cảm thấy không thể nào, đầu tiên Ngưu Hữu Đạo cũng không đưa Xích Dương Chu Quả về cho bà, tiếp đó là, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không ngốc thì chắc cũng biết, bà nào dám dùng Xích Dương Chu Quả trộm được từ Băng Tuyết các chứ? Muốn chết hay gì!

"Là ai thả ra tiếng gió này hại người?" Hải Như Nguyệt hỏi: "Chẳng lẽ là Thiệu gia Bắc Châu?"

Trước đó chính là Thiệu gia vạch trần chuyện Xích Dương Chu Quả muốn hại Ngưu Hữu Đạo, bà sẽ không quên việc này.

Lê Vô Hoa đáp: "Bất kể là ai muốn hại ai, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần chúng ta bên này không có vấn đề, thì sẽ không hại được lên đầu chúng ta…" Đang khi nói chuyện ánh mắt rơi vào lớp quần áo mỏng tang ướt đẫm mồ hôi trên người Hải Như Nguyệt, da thịt trắng nõn đầy mồ hôi mịn, thân hình uyển chuyển như ẩn như hiện.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trêu người này của Hải Như Nguyệt, hô hấp của ông ta dần có mấy phần khác thường.

Hải Như Nguyệt cũng nhận ra không đúng, thấy ông ta còn có tâm tư này, biết sẽ không có chuyện gì, cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hại bà căng thẳng muốn chết.

Liếc nhìn Lê Vô Hoa một cái, quay đầu xoay người bỏ đi.

Lê Vô Hoa vòng tay ôm lấy bà, kéo bà trở về, đè bà lên trên chiếc bàn dài bên cạnh…

Nghe tiếng động khác thường trong phòng, hai nha hoàn cúi đầu đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt xoay người, giơ tay đóng cửa phòng trong lại, tránh để người nhìn thấy màn bất nhã bên trong.

Thật ra có một số việc đối với một vài người ít ỏi trong phủ mà nói, đã là bí mật công khai, không cảm thấy kinh ngạc, đều biết Trưởng công chúa điện hạ hơi lung tung lộn xộn ở phương diện này.

Chỉ là chẳng ai dám khua môi múa mép ăn nói lung tung về việc này, đã có vài tên người hầu không hiểu quy củ giống vậy bị đánh chết tươi.

Nói đi thì phải nói lại, một nữ nhân xinh đẹp như hoa, áo cơm không lo có rất nhiều khả năng không thể thủ tiết.

Nhưng đúng lúc này, trong phủ truyền đến một tiếng quát chói tai: "Ai đấy!"

Hai người trong phòng quần áo nửa hở, ánh xuân nửa tiết quấn quýt lấy nhau giật mình, vội vàng đứng dậy tách ra, không có nhã hứng nữa, nhanh chóng sửa sang lại trang phục.

Lê Vô Hoa là người đầu tiên mở cửa lao ra ngoài, chỉ thấy trên vài mái hiên bên ngoài đã đứng mấy tên đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ, đang ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Lê Vô Hoa lách mình bay lên nóc nhà, thì thấy trên không của phủ Thứ Sử có ba con phi cầm to khỏe đang bay múa lượn vòng xung quanh, trên mỗi con phi cầm đều đứng hai người.

Loại phi cầm này, động một cái phải mất hơn ngàn vạn kim tệ, huống chi một lần xuất hiện ba con, mà nhìn dáng vẻ hữu thần khôi ngô của ba con phi cầm kia, hình như còn không phải là phi cầm bình thường.

Ai đây? Tất cả đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ trong phủ đồng loạt lộ diện sợ hãi không ngừng thắc mắc, đầu tiên suy đoán có phải người trong hoàng cung kinh thành Triệu quốc hay không.

Trận thế của người đến làm cho người bên này thình lình không dám làm xằng làm bậy.

Hình như ba con phi cầm đang tìm nơi đặt chân, từ từ bay xuống vườn hoa bên dưới.

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ trên nóc nhà, một phần tiếp tục ở lại canh giữ, đề phòng có người nhân lúc vắng vẻ xông vào, một phần giống như Lê Vô Hoa nhanh chóng phi thân bay về phía vườn hoa.

Cả đám người vọt đến trong hoa viên, thì thấy người trên phi cầm cũng đã nhảy xuống dưới.

Một phụ nhân tóc mai điểm bạc mặc áo xám từ từ dạo bước trong hoa viên, sau lưng đi theo một nữ bốn nam.

Trông thần thái của phụ nhân áo xám rất bình thản, nhưng ẩn ý không coi ai ra giấu trong mắt lại rất rõ ràng, dáng vẻ căn bản không xem tất cả đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ xung quanh ra gì, giống như đây chính là vườn hoa của nhà bà ta vậy, dáng vẻ đi thăm thú một chút không ai có thể quản được.

Chẳng những là phụ nhân áo xám này, mà ngay cả mấy người đi theo phía sau bà ta rõ ràng cũng là dáng vẻ không xem người ở đây ra gì.

Lê Vô Hoa cảnh giác cao độ, tiến lên thử mở miệng thăm dò: "Xin hỏi người đến là ai?"

Phụ nhân áo xám đi đến trước một khóm hoa, đỡ nhánh ngắm hoa, cũng không quay đầu lại, hững hờ khẽ đáp, "Băng Tuyết các, Hàn Băng!"

Hàn Băng? Đã nghe danh từ lâu, chưa từng được gặp mặt, Lê Vô Hoa hít sâu một hơi, Đại tổng quản của Băng Tuyết các đích thân tới?

Còn nữ tử đứng sau lưng Hàn Băng lại trực tiếp để lộ một tấm lệnh bài Băng Tuyết các óng ánh sáng long lanh trước mặt ông ta, để chứng minh thân phận.

Chẳng trách thanh thế lớn như vậy! Khí thế nhìn chằm chằm của đệ tử Vạn Động Thiên Phủ xung quanh bỗng chốc hóa thành hư không.

Khí thế Trưởng lão của Lê Vô Hoa cũng đột nhiên biến mất, gương mặt đầy thấp thỏm bất an, bước nhanh về phía trước chắp tay khom mình hành lễ, "Trưởng lão Lê Vô Hoa của Vạn Động Thiên Phủ, bái kiến Đại tổng quản!"

Đúng lúc này, Hải Như Nguyệt cũng dẫn theo đám người Chu Thuận vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình huống phía trước.

Một đám người đột nhiên lộn xộn xông tới, Lê Vô Hoa bận rộn vội vã nháy mắt với Hải Như Nguyệt, ra hiệu không được vô lễ.

Hải Như Nguyệt nhìn thấy ba con phi cầm hữu thần khôi ngô kia, lại thấy Lê Vô Hoa bình thường vênh váo đắc ý bỗng trở nên ngoan như cháu nội, lập tức ý thức được người tới không đơn giản, đưa tay ra hiệu một cái, cả đám người đều dừng bước nhìn xem.

"Vạn Động Thiên Phủ?" Hàn Băng tự lẩm bẩm thì thầm một tiếng, khẽ gật đầu, thả tay ra khỏi nhánh cây nhỏ, hỏi: "Người đương gia làm chủ phủ Thứ Sử này có ở đây không?"

Lê Vô Hoa lập tức bước nhanh đến trước mặt Hải Như Nguyệt, thấp giọng thông báo thân phận của người tới.

Hải Như Nguyệt giật mình, nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ: "Vị vong nhân Kim Châu Hải Như Nguyệt bái kiến Đại tổng quản."

Dáng vẻ của Hàn Băng như có điều suy nghĩ, từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hải Như Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, "Hay cho một giai nhân quyến rũ, ngươi chính là Trưởng công chúa Triệu quốc - Hải Như Nguyệt?"

Hải Như Nguyệt hơi nửa ngồi, "Đúng vậy."

Hàn Băng nhìn Hải Như Nguyệt thật kĩ, gật đầu vuốt cằm: "Chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt."

Lê Vô Hoa kinh ngạc, hai người từng gặp nhau? Ông ta cũng không nhận ra, sao chưa nghe Hải Như Nguyệt nhắc tới bao giờ?

Hải Như Nguyệt gật đầu: "Từng nghe mẫu hậu nhắc tới, lúc ấy Như Nguyệt vẫn còn nhỏ."

"Đúng vậy!" Hàn Băng đột nhiên xúc động nói: "Nhìn thấy ngươi, mới biết mình đã già rồi. Chắc là hơn 30 năm trước, phụ thân ngươi vừa mới đăng cơ làm vua, lúc ta theo chủ nhân đến hoàng cung Triệu quốc, ngươi đi theo bên cạnh cha mẹ ngươi, khi đó có lẽ ngươi chỉ mới cao bằng chừng này." Đưa tay ước lượng chiều cao ở vị trí eo, "Chỉ chớp mắt đã lớn vậy rồi. Năm đó vừa nhìn thì biết ngay là thứ mỹ nhân bại hoại, quả nhiên, rất xinh đẹp."

Giờ Lê Vô Hoa mới hiểu được cái gọi là quen biết là xảy ra chuyện gì.

Hải Như Nguyệt vội nói: "Ở trước mặt Đại tổng quản chỉ là dong chi tục phấn."

Hàn Băng: "Nghe nói ngươi có con, sức khỏe con ngươi không được tốt lắm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play