Tiêu Thiết chưởng quỹ phía sau chưởng quầy đứng dậy, nhíu mày nhìn mấy người khiêng túi vải đen đi vào, bên trong rõ ràng chứa một người.

Tiêu Thiết trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Một người trong đó nói: "Sư thúc, sư môn thần cơ diệu toán, nói không sai, quả nhiên có người ở nơi này mượn quả Xích Dương Chu gây chuyện, theo dặn dò, bắt được một người."

Tiêu Thiết lập tức rời khỏi quầy, tự tay giật tấm vải đen bọc bên ngoài, lộ ra hán tử râu ngắn thoi thóp kia, tỉ mỉ nhìn, không quen biết.

Đúng lúc này, phía ngoài tiến vào mấy tên đệ tử Lưu Tiên tông, cũng giống như vậy khiến túi vải đen đi vào.

Kẻ nói chuyện phía trước hắc một tiếng: "Xem ra lại bắt được một tên."

Tiêu Thiết tiến lên giật vải đen bọc bên ngoài ra nhìn xem, vẫn là không quen biết, phất tay về phía sau, cười lạnh nói: "Chia ra thẩm vấn, cạy miệng bọn họ."

Mấy người lập tức xách hai tên bị thương đi vào bên trong...

Băng Tuyết các, gió tuyết tuy lớn, hoa tuyết rơi xuống đất nhưng cũng là lập tức hòa tan sẽ không đọng tuyết.

Sở An Lâu bước nhanh đến, tiến vào trong một cái đình, chắp tay với Hàn Băng đang từ từ thưởng thức trà nói: "Đại tổng quản."

Hàn Băng lạnh nhạt nói: "Ngọn nguồn tin tức đã tìm được chưa?"

Băng Tuyết các bây giờ khắp nơi đều đang nghị luận chuyện tuyết lỡ và quả Xích Dương Chu, nơi này không thể không nghe phong thanh.

Sở An Lâu đáp: "Bắt được những người này, đều nói là nghe tin đồn, người rải tin tức có lẽ là sau khi rải tin không đợi có phản ứng liền lập tức rời khỏi rồi, việc này rõ ràng là chuyên tâm bày kế, có chuẩn bị mà đến."

Hắn ta phụ trách khách sạn Thải Hồng, cũng tức là phụ trách chuyện vặt trong đại hạp cốc.

Hàn Băng cười: "Gió đột nhiên nổi lên rồi, xem ra có người muốn gây sự, gan không nhỏ! Ngươi cảm thấy việc này là nhắm vào ai mà tới?"

Sở An Lâu trầm ngâm nói: "Từ lời đồn truyền ra mà đoán, hoặc là nhằm vào Kim Châu, hoặc là nhằm vào.... Ngưu Hữu Đạo."

"Lời đồn?" Hàn Băng hừ lạnh một tiếng: "Không có lửa thì sao có khói tất phải có nguyên nhân, sao ta nghe thấy có vài phần đạo lý? Ngươi cảm thấy việc này có khi nào là do Kim Châu hay Ngưu Hữu Đạo làm hay không?"

Sở An Lâu cả kinh, hỏi: "Đại tổng quản, chẳng lẽ là quả Xích Dương Chu xảy ra chuyện rồi?"

Hắn ta còn không biết tình hình cụ thể của đỉnh núi, hắn ta kinh doanh khách sạn phụ trách việc bên phía hạm cốc này, việc ở phía sau không liên quan đến hắn ta, khi tuyết lở kêu gọi không đến tham dự, cây Xích Dương Chu xảy ra chuyện đã phong tỏa tin tức, cho nên hắn ta cũng không biết rõ tình hình.

Hàn Băng khẽ gật đầu.

Sở An Lâu lập tức rủa thầm mười tám đời tổ tông của Ngưu Hữu Đạo, hối hận không nên thu tiền kia, khi thu tiền kia là cho rằng sự việc trong phạm vi khống chế của bản thân, cho rằng Ngưu Hữu Đạo trong tay mình không gây được sóng gió gì, sẽ không có chuyện gì, ai ngờ rằng thế mà lại có thể dính dáng đến chuyện này.

"Ngưu Hữu Đạo và Kim Châu không thể nào có gan lớn như vậy chứ?" Sở An Lâu chần chờ hỏi lại, trong lòng như lại không chắc, tên súc sinh kia gan lớn vô cùng, dám ở trước mặt hắn ta lợi dụng Băng Tuyết các, còn có việc gì không dám làm chứ, không chừng thật sự có khả năng đó.

Hắn ta bây giờ hối hận đến phát điên, hận không thể vả miệng mình hai cái, thế nhưng hối hận cũng không ích gì, nếu thật sự là do Ngưu Hữu Đạo làm, người ta là có âm mưu, rõ ràng không sợ hắn ta tùy tiện làm liều, tám chín phần mười có để lại đường lui, nếu hắn ta dám làm loạn, chắc chắn sẽ kéo hắn ta xuống nước chung.

Hàn Băng bình tĩnh từ từ nói: "Không có lửa làm sao có khói, xem ra lão thân phải đích thân đích thân đi Kim Châu một chuyến."

Đại gia ngươi! Sở An Lâu bề ngoài vâng vâng dạ dạ, bên trong lại điên cuồng mắng Ngưu Hữu Đạo.

Cũng đang âm thầm cầu nguyện, hi vọng tuyệt đối đừng có thật sự là chuyện tốt của tên khốn khiếp kia, bằng không sợ là bị gài chết...

Quận Thanh Sơn, mặt trời chói chang, Hắc Mẫu Đơn đứng ở cửa nhà tranh miệng bẩm báo: "Đạo gia, Phí chưởng môn đến rồi."

Ngưu Hữu Đạo trong nhà khoanh chân ngồi tĩnh tọa bật hơi thu công, mở hai mắt ra, thả hai chân xuống giường.

Từ khi rời khỏi Thượng Thanh tông, hắn đã rất lâu không được an tâm tu luyện như thhế này, cũng đã rất lâu không có hoàn cảnh an tâm tu luyện như thế.

Đương nhiên, hoàn cảnh an tâm này cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, đều là do một tay hắn tạo ra.

Mở cửa đi ra, nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn khẽ khom người hỏi thăm, cũng nhìn thấy Chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu đứng chắp tay đứng bên sườn núi đưa lưng về phía sau.

Ngưu Hữu Đạo đi qua đó, đứng sóng vai với Phí Trường Lưu bên sườn núi.

Phí Trường Lưu quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực, nếu không có Triệu Hùng Ca, Lưu Tiên tông hắn ta ngay cả Thượng Thanh Tông cũng không đặt vào mắt, bây giờ một kẻ bị Thượng Thanh tông ruồng bỏ lại có thể sóng vai với hắn ta.

Kỳ thực trong lòng hắn ta hiểu rõ, nói sóng vai cũng là khách khí, Lưu Tiên tông hiện tại phải dựa vào người ta để có có dừng chân.

Thường xuyên nghĩ đến việc này, hắn ta đều âm thầm lắc đầu cho Thượng Thanh tông, trong môn xuất hiện hào kiệt như thế vậy mà lại từ bỏ, Thượng Thanh tông tự hủy căn cơ a!

Ngưu Hữu Đạo tự quay đầu nhìn xem, cười nói: "Phí chưởng môn có việc?"

Phí Trường Lưu: "Bên phía Băng Tuyết các có động tĩnh rồi."

Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt: "Tình hình như thế nào?"

Phí Trường Lưu: "Gần giống với tình hình mà ngươi nói, quả nhiên là có người gây chuyện, bên phía ta đã bắt được hai tên, có điều tin tức vẫn là ở Băng Tuyết các truyền ra, xem ra đối phương không chỉ vận dụng người khác tung ra lời đồn."

Ngưu Hữu Đạo: "Đã tra rõ lai lịch hay chưa?"

Phí Trường Lưu: "Từng thẩm vấn qua, hai tên bắt được đều là đệ tử một môn phái nhỏ của nội cảnh nước Yến, bọn họ chỉ biết là phụng chỉ sư môn làm việc, người chủ sự cụ thể phía sau màn cũng không rõ ràng."

Ngưu Hữu Đạo: "Bắt được hai tên sao?"

Phí Trường Lưu gật đầu: "Hai tên."

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: "Để lại một tên dự phòng, ném một tên cho cửa hàng Đại Thiện Sơn, cứ nói ta nói, việc tốt Thiệu Bình Ba làm, để bọn họ nhìn mà xử lý!"

Phí Trường Lưu ý tứ sâu xa nói: "Ngươi làm như vậy, là muốn đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết a!"

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: "Không thì sao? Y xúi giục Tống gia cho các ngươi đi Đại Tuyết Sơn chặn giết ta, chẳng lẽ không phải là muốn đẩy ta vào chỗ chết sao? Ta cần gì phải khách khí nữa?"

Vì sao ban đầu hắn muốn gọi chưởng môn Đại Thiện Sơn Hoàng Liệt đến Băng Tuyết các đối mặt với Sở An Lâu? Chính là chờ ngày hôm nay đến tạo áp lực cho Đại Thiện Sơn.

Phí Trường Lưu: "Ta chỉ muốn biết, việc tuyết lở bên phía Băng Tuyết các có thật sự là do ngươi làm hay không?"

Hắc Mẫu Đơn ở phía sau nghe thấy lời nhắc nhở mà lo sợ, sự việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia nàng cũng có tham dự, một khi sự việc lộ ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai: "Làm sao có thể? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ làm laoị việc này sao?"

Phí Trường Lưu: "Ngươi quả thật có nguyên nhân hành động ở phương diện này, Hải Như Nguyệt bên phía này giúp một tay e rằng không phải là không có nguyên nhân?"

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, Hải Như Nguyệt có thể ra sức vì nguyên nhân khác, không tiện nói nhiều. Hơn nữa, cho dù ta muốn quả Xích Dương Chu cũng chỉ có thể đường đường chính chính đi cầu xin lấy, bằng không thì ai dám cho Tiêu Thiên Chấn dùng? Tìm chết còn tạm được! Đổi lại là ngươi, ngươi dám không?"

Chuyện này có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận, bằng không chỉ riêng dọa thôi cũng đủ dọa cho Lưu Tiên tông chạy mất rồi.

Phí Trường Lưu hơi im lặng, ngẫm nghĩ cũng phải, trái tim căng thẳng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Chuyện này sẽ không để lại hậu quả gì chứ?"

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Tất nhiên là trong dự liệu của ta, còn có thể có hậu quả gì? Nếu không ta đã trốn mất rồi, đâu dám an tâm ở đây tu luyện."

Lúc Phí Trường Lưu chuẩn bị rời đi, Ngưu Hữu Đạo không quên dặn dò thêm lần nữa: "Phí chưởng môn, đừng quên ném một tên cho cửa hàng Đại Thiện Sơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play