Thiệu Bình Ba cười lạnh nói:

“Nếu ta không đoán sai, việc này hẳn là do tên Trương Tam đốt quán rượu kia gây ra.”

Đường Nghi nghi ngờ hỏi:

“Đại công tử, bằng cái gì kết luận là do Trương Tam kia?”

Thiệu Bình Ba:

“Gần đây không xảy ra chuyện gì bất hợp lý, chỉ có chuyện quán rượu cháy kia là đột ngột. Về mặt thời gian đồng dao xuất hiện, tính khoảng cách thời gian cũng rất khớp, tám chín phần mười là do hắn.”

Một cơ sở phán đoán rất quan trọng khác mà y không nói. Quán rượu bị thiêu, bị người khác nhìn thấu tâm can mình, y đã lập tức nhận ra áp lực mà kẻ ra tay gây ra cho y, nhận ra độ nguy hiểm của đối phương. Người có thể gây ra cảm giác này cho y, thủ đoạn lại hung tàn, vậy thì có thể ăn khớp.

Đường Nghi lại hỏi:

“Nhóm Trương Tam có mấy người, vì sao đại công tử một mực nhận định là do Trương Tam kia, không thể nào do người khác sao?”

Thiệu Bình Ba bình tĩnh nhìn nàng:

“Trong tình huống kia còn dám đốt quán rượu chạy trốn, không có kẻ cầm đầu là hắn đánh nhịp, không thể xảy ra chuyện này. Nhìn tuổi mấy người kia là biết, mấy kẻ lớn tuổi đều do tên Trương Tam trẻ tuổi kia dẫn đầu. Một người trẻ tuổi có thể ràng buộc mấy kẻ lớn tuổi lại có thể là người đơn giản?”

Y xoay người về chỗ ngồi, khóe miệng nhếch lên tự giễu:

“Nói đến đó, là ta có mắt không tròng, lại ép mời một vị chân thần tới làm đầu bếp, sợ là chọc giận người ta, lật tay đã tát vào mặt ta. Trước tiên hắn cho ta ăn tro bụi trong quán rượu, sau lại thêm một bài đồng dao cho ta chậm rãi hưởng thụ. Quả thực khiến ta hưởng thụ, uy lực kéo rất dài, rất khó tiêu hóa... Lần này chân chính đụng phải cao thủ không tầm thường. Trương Tam này thực không đơn giản!”

Tô Phá và Đường Tố Tố nhìn nhau, đều nghi ngờ khó hiểu.

Đường Nghi trố mắt khó tin, quả thực là do Ngưu Hữu Đạo làm? Ngưu Hữu Đạo biết làm đồng dao?

Châm lửa đốt quán, nàng có thể tin. Thứ cao cấp như đồng dao, quả thực nàng chưa từng nghĩ tới. Thực sự không thể tin được là do Ngưu Hữu Đạo ra chiêu!

Điều làm nàng càng khó tưởng tượng hơn là, Thiệu Bình Ba là ai? Trên hợp các phái, giữa chỉnh quân vụ, dưới thuận dân chính, trẻ trung khỏe mạnh, là người có năng lực không tầm thường. Trong nhận thức của nàng, tuổi trẻ như vậy, không ai có thể làm được. Thêm nữa, y ngọc thụ lâm phong, khí độ ung dung, chính là tuấn kiệt trong loài người!

Huống chi còn có bối cảnh gia thế như vậy, người này có thể nói là hoàn mỹ. Theo nàng biết, không biết bao nhiêu thiếu nữ coi Thiệu Bình Ba là tình nhân trong mộng.

Được người như thế theo đuổi, nếu không phải nàng đã lập gia đình, tâm có chốn thuộc về, Đường Nghi cảm thấy e là mình cũng khó từ chối loại nam nhi hoàn mỹ này. Dường như không tìm được ai ưu tú hơn người nam nhi này!

Nhưng mà loại nam nhi như thế lại nâng cao Ngưu Hữu Đạo, còn nói Ngưu Hữu Đạo là cao thủ không tầm thường, tự nhiên không phải chỉ tu vi của Ngưu Hữu Đạo, mà là nói tài trí của hắn!

Đường Nghi có cảm giác nghe lầm, thực sự đang nói Ngưu Hữu Đạo? Cái tên đầu bếp cầm dao thái thịt, cái tên thiếu niên lười nhác nằm dưới cây hoa đào kia thực sự được Thiệu Bình Ba gọi là cao thủ?

Trong lúc giật mình, đào hoa nguyên lý, thiếu niên trưởng thành không tương xứng tới tuổi. Thơ của thiếu niên, thơ của Tống Diễn Thanh, từng hình ảnh qua lại trong đầu.

Chính bởi ngạc nhiên, nếu Thiệu Bình Ba đã nói Ngưu Hữu Đạo lợi hại như vậy, vậy lúc Ngưu Hữu Đạo trong bếp đã nói, Thiệu Bình Ba này rất nguy hiểm…

“Mọi người đi đường cực khổ rồi. Sau khi ta tắm rửa tẩy trần còn phải đi phục mệnh với ngài Thứ sử!”

Thiệu Bình Ba mở miệng tiễn khách.

Mọi người dồn dập chắp tay xin cáo lui.

Đám người ra khỏi sảnh, hầu hết đều là hộ vệ thường trú ở phủ Lăng Ba, không cần ra khỏi phủ.

Mấy người Đường Nghi thì khác. Chưởng môn một phái không thể ở lại nhà người ta, bình thường lại luôn có sự việc trong phái phải xử lý. Thêm nữa, nàng lại là phụ nữ. Huống chi, Thiệu Bình Ba trắng trợn theo đuổi, ở lại nhà người ta quả thực không thích hợp. Nàng nhất định phải tránh hiềm nghi.

Ra tới đường, Tô Phá nhẹ nhàng hỏi:

“Lẽ nào thật sự do hắn làm?”

Đường Nghi và Đường Tố Tố không nói, khó dám chắc.

Đường Nghi nhớ tới Triệu Hùng Ca. Đông Quách Hạo Nhiên sẽ không thu loạn đồ đệ. Hắn làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân!

Tô Phá thổn thức. Người có tài trí như Ngưu Hữu Đạo, trước tiên mặc kệ thủ đoạn có ác độc hay không, đối với Thượng Thanh tông bây giờ, muốn chấn hưng thì cần người có năng lực như vậy dẫn đường. Nếu Ngưu Hữu Đạo thực sự có năng lực như Thiệu Bình Ba đánh giá, vậy chuyện gì đây? Vốn đương nhiên là người dẫn dắt cho Thượng Thanh tông, lại bị bọn họ hợp sức đuổi đi...

"Hoàng tiên sinh, Lâm tiên sinh, xin dừng bước, đại công tử cho mời!"

Hoàng Đấu, Lâm Hồ, đệ tử Đại Thiện sơn. Đại Thiện sơn cũng là thế lực ủng hộ sau lưng Thiệu Đăng Vân, hai người này phụ trách an toàn của Thiệu Bình Ba.

Hai người mới vào cửa vòm của viện bên liền bị Thiệu Tam Tỉnh gọi lại, lần thứ hai mời trở lại.

Trở lại sảnh chính, chỉ thấy Thiệu Bình Ba ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt tĩnh mịch.

Hai người tới gần chắp tay:

“Đại công tử có gì sai bảo?”

Thiệu Bình Ba vẫn nhắm mắt hỏi:

“Ai còn nhớ lời Trương Tam nói với Đường Nghi ở bến tàu bên sông?”

Hai người nhìn nhau, hơi cân nhắc một chút, Hoàng Đấu nhớ lại nói:

“Thằng bé kia nói có phần vô lễ, tôi có chút ấn tượng. Hắn vừa thấy Đường Nghi liền nói đúng là một mỹ nhân. Sau khi bị đại công tử cảnh cáo, hắn lại hỏi đại công tử, có phải Đường Nghi là khách quý của ngài không, sau đó còn khen đại công tử và Đường Nghi rất xứng.”

“Khen? Bây giờ nhìn lại là trào phúng mới đúng!” Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói.

Hoàng Đấu ngờ vực:

"Trào phúng?"

Thiệu Bình Ba chậm rãi mở mắt:

“Cẩn thận sắp xếp lại ngọn nguồn, ta nghĩ ta biết hắn là ai. Hắn hẳn là tên Ngưu Hữu Đạo kia!”

Hai người kinh ngạc:

“Phu quân Ngưu Hữu Đạo của Đường Nghi kia? Vì sao đại công tử nói thế?”

Thiệu Bình Ba:

“Vô lễ với Đường Nghi ở bến tàu, mà ba người Thượng Thanh tông lại không ai biểu thị. Lúc đó ta đã cảm thấy ba người kia nhìn thấy hắn liền có phản ứng dị thường. Sau đó, ba người kia còn lục tục đi vào nhà bếp, hẳn là thấy hắn mới vào. Điều này nói rõ không phải một người biết hắn, mà là cả ba người.”

“Chắc hẳn các ngươi có nghe lời đồn về Đường Nghi và Ngưu Hữu Đạo. Hắn bị Thượng Thanh tông giam lỏng năm năm, chiếm đoạt chức chưởng môn, còn muốn giết. Hắn còn nhỏ tuổi đã có thể chạy thoát khỏi Thượng Thanh tông, thực không đơn giản. Giết người của Tống gia còn có thể sống đến bây giờ có thể đơn giản sao? Ở châu Kim giết sứ thần nước Yến còn có thể toàn thân trở ra, thì càng không đơn giản. Sau đó Thương Triêu tông và châu Kim liên hợp, chuyện này có thể nói không chút quan hệ gì với việc hắn xuất hiện ở châu Kim sao? Nhiều chuyện không đơn giản gộp lại, thủ đoạn nhắm vào ta trước mắt đã không còn coi là bất ngờ. Đã như thế, ta có lý do hoài nghi, việc Thương Triêu tông mau chóng quật khởi rất có thể liên quan đến hắn. Điều quan trọng là tuổi. Ngưu Hữu Đạo hẳn là cùng tuổi với Trương Tam. Các nhân tố móc nối với nhau đều phù hợp như thế, trừ Ngưu Hữu Đạo ra còn có người khác sao? Đã vậy, chuyện tại bến tàu cũng có thể giải thích!”

Hoàng Đấu, Lâm Hồ sửng sốt, suy tư một lát rồi gật đầu.

Hoàng Đấu bỗng nở nụ cười:

“Đại công tử, hắn đã đốt quán rượu còn làm trò này là nhằm vào ngài, xem ra tình cảm của đại công tử với Đường Nghi làm hắn thẹn quá thành giận rồi.”

Thiệu Bình Ba:

“Ngươi coi thường hắn rồi. Người như thế nếu thật lòng muốn mang Đường Nghi đi, tất nhiên hắn sẽ có cách mang đi. Quyết đoán ném Đường Nghi lại để chạy, có thể thấy hắn không có tình cảm gì với Đường Nghi. Thượng Thanh tông làm như vậy với hắn có lẽ cũng là nguyên nhân. Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi bọn họ còn có danh phận phu thê. Đường Nghi đẹp ra sao, mọi người đều không mù. Dù có biết ta đang dây dưa với Đường Nghi, nhưng hắn dứt khoát vứt bỏ Đường Nghi, không một chút dây dưa dài dòng, chứng tỏ hắn là một kẻ rất lý trí, cũng rất máu lạnh... Kẻ này cực nguy hiểm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play