Ngưu Hữu Đạo: "Không oan ức, hắn vốn cũng không phải là tu sĩ, có thể không cần đi tới vực thứ năm."
Viên Phương nhếch mép cười khan nói: "Đạo gia ngài câu nói này đúng là nói đùa, hắn còn tu sĩ hơn cả tu sĩ. Chín Thánh bị hắn giết bốn, còn có một người thành lão bà của hắn, đây cũng sắp thành dùng võ nhập đạo trong truyền thuyết rồi. Hắn tiếp tục ở lại nhân gian hình như không quá thích hợp."
Đồ khốn kiếp! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo hừ một cái và nhíu mày lại: “Là ngươi nói tính, hay là ta nói tính?"
Vẻ mặt Viên Phương xấu hổ, muốn từ chối lại không dám, chỉ còn biết vâng dạ nói: "Dĩ nhiên là ngài nói tính, chỉ là Viên gia có thể đồng ý không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta nói hắn có thể ở lại thì tất nhiên có thể ở lại. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều. Hắn sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi. Mục đích ta cho hắn ở lại cũng rất đơn giản, sợ có tu sĩ chưa đi hết sẽ làm hại nhân gian, cần hắn trấn giữ thôi. Ngươi ở lại làm một trợ thủ cho hắn, một khi Hầu Tử có gì cần, ngươi không được chậm trễ."
Hóa ra là như vậy! Viên Phương biết mình nói không tính, chỉ có thể gượng ép nói: "Được, ta nhớ kỹ rồi."
Ngưu Hữu Đạo: "Đừng có miệng nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo. Ta cảnh cáo ngươi, ngày nào đó ta trở về kiểm tra, nếu như phát hiện ngươi làm bậy, ta nhất định không tha cho ngươi đâu."
Viên Phương đứng hỏi: "Còn có thể quay về sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Có thể quay về hay không là chuyện của ta, ta muốn đi, ngươi không ngăn cản được, ta muốn về, ngươi cũng không ngăn cản được. Cho nên không cần ngươi quan tâm. Còn nữa, tạm thời không nên lộ chuyện này ra bên ngoài, hiểu chưa?"
"A." Viên Phương khúm núm một tiếng, trong lòng nói thầm đủ loại.
Vừa đối phó xong với vị này, ngày tiếp theo lại có phiền toái tới. Phượng Nhược Nam đưa tới cho hắn một món quà tặng.
Một người sống, sủng phi của Ngô Công Lĩnh, sủng phi từng trải qua bốn vị Đế Vương, A Tước Nhi!
Nữ tử thướt tha trước mắt này lại chân chính vang danh khắp thiên hạ! Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn sau bàn dài bên trong nhà thuỷ tạ nhìn A Tước Nhi đầu đội Sa Lạp chân thành hành lễ, trong lòng có chút buồn bực. Hắn phát hiện cô nương Phượng Nhược Nam kia vẫn thật sự giỏi gây chuyện, phát hiện nữ nhân trong thiên hạ đều rặt một loại!
Hắn đã thông qua các con đường biết được chuyện đã xảy ra.
Ban đầu, những quan lớn dám xử ly, cũng dám chiếm lợi phi tần trong hoàng cung của nước Tống, duy nhất chỉ có nữ nhân này là không dám tùy tiện làm bậy.
Liên tiếp bốn hoàng đế, mỗi người đều muốn giữ lấy, ai biết Thương Triều Tông có tâm tư gì? Bây giờ Thương Triều Tông đã có tình cảnh quân lâm thiên hạ, trong thế tục không có mấy người dám trêu chọc làm Thương Triều Tông mất hứng.
Vì vậy nước Tống bên kia đưa nữ nhân này đến Nam Châu, giao cho Nam Châu xử lý.
Làm vậy lập tức sẽ khiến Phượng Nhược Nam buồn nôn, bao nhiêu người chú ý nên nàng cũng không tiện làm quá rõ ràng khiến người ta chỉ trỏ nói xấu sau lưng. Thương Triều Tông ngồi còn chưa vững, nàng còn muốn giữ lấy danh hiền huệ.
Lần này biết được Thương Triều Tông sắp thắng trận, sẽ quay về Nam Châu, Phượng Nhược Nam lập tức không nhịn được nữa. Nếu thật sự để cho Thương Triều Tông coi trọng nữ nhân này thì phải làm sao?
Sau đó có người phía dưới hiến kế, bảo đưa đến sơn trang Mao Lư, giao cho Đạo gia xử trí. Cứ như vậy, vương gia không dám nói gì, Vương phi cũng không cần phải làm kẻ ác.
Kế này hay! Phượng Nhược Nam mừng rỡ, lập tức sai người ta đưa tới.
Lúc này, Thương Thục Thanh, Vân Cơ thậm chí ngay cả Lữ Vô Song và Phùng Quan Nhi ôm đứa trẻ cũng chạy ra, muốn xem thử cuối cùng là nữ tử tuyệt sắc thế nào mà có thể làm bốn vị Đế Vương phải yêu mến như vậy.
Ngưu Hữu Đạo cũng muốn xem thử. Hắn nghĩ một lát rồi lên tiếng nói: "Vén tấm che đầu xuống."
Hạ Hoa lập tức tiến lên tháo Sa Lạp của A Tước Nhi xuống.
Lần này, chưởng môn Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn chủ động xin đi hộ tống A Tước Nhi đến đây, để gặp được Ngưu Hữu Đạo. Không ngờ lại làm phiền tới ba vị chưởng môn tự mình đưa người đến.
Sa Lạp vừa lấy đi, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo cũng dừng lại. Hắn bị vẻ đẹp của nữ tử trước mắt làm cho kinh ngạc. Hai đời làm người hắn cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như vậy.
Nhìn thấy nữ tử này mới biết thế nào là phong hoa tuyệt thế, trong gương mặt nghiêng nước nghiêng thành lộ ra chút lo lắng buồn phiền, khiến cho người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Mấy người Lữ Vô Song nhìn nhau, tất cả đều tự ti mặc cảm. Lúc này bọn họ mới biết vì sao người ta có thể khiến bốn vị Đế Vương phải yêu mến, quả thật là nhân gian tuyệt sắc!
Thương Thục Thanh không nhịn được nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo xem phản ứng của hắn thế nào. Nàng mím môi thầm trách tại sao đại tẩu lại đưa người này tới.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên bóp trán: “A Tước Nhi đúng không, gương mặt này của nàng thật đúng là họa thủy, nếu nam nhân muốn nàng không phải tương đối quyền thế thì không gặp họa bất ngờ mới là lạ. Nói đi, nàng dự định thế nào đối với tương lai?"
Trên mặt A Tước Nhi lộ vẻ bi thương nói: "Người không thể làm theo ý mình, chỉ vì tham sống sợ chết nên mới sống tạm, cầu Đạo gia cho con đường sống." Nói dứt lời, cuối cùng nàng lại quỳ xuống.
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng đúng là tiên hạ phàm, không nên dừng lại ở nhân gian. Nàng cũng không làm gì sai, giết nàng, ta ngược lại cảm thấy không đành lòng."
Đột nhiên hắn đẩy ra một chưởng, lực xé gió lướt qua. Mái tóc đen của A Tước Nhi theo gió rời đi, lập tức biến thành đầu trọc. Nhưng cho dù thành đầu trọc, cũng khó che giấu được phong thái tài hoa, còn lộ ra một vẻ đẹp phong tình khác. "Từ nay về sau, nàng hãy thanh đăng cổ phật cả quãng đời còn lại đi. Viên Phương!"
Viên Phương mặc tăng bào lập tức đi ra: “Có mặt."
Ngưu Hữu Đạo: "Nhận tới chùa Nam Sơn của ngươi xuất gia. Nếu phát hiện nàng còn quyến luyến hồng trần thì chính là nói dối ta, đúng lúc cho nàng một kết cục vui vẻ!".
"Vâng!" Viên Phương nhận lệnh.
A Tước Nhi lệ rơi đầy mặt, khóc dập đầu: “Cám ơn Đạo gia."
Các nàng thổn thức, thân là nữ tử đều theo đuổi vẻ đẹp, hôm nay mới biết thế nào là tốt quá hoá dở.
Sau khi người lui ra, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu, Phí Trường Lưu tiến đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, lời lẽ cung kính và nịnh bợ lấy lòng.
Ngưu Hữu Đạo không có ý định muốn nói nhiều nên bảo bọn họ trở về chuẩn bị di chuyển.
Ba người dĩ nhiên tuân lệnh, nhưng trước khi đi Phí Trường Lưu còn xin chỉ thị một câu: “Nhi nữ của ba nghiệt đồ kia còn đang bị ba phái ta khống chế, không biết gia có thể có căn dặn gì không?"
Không nói chuyện này, Ngưu Hữu Đạo cũng thiếu chút nữa quên mất. Nhớ tới ba người kia phản bội mình ở Thiên Đô Bí Cảnh, trước đây tiến hành khống chế, là muốn lợi dụng để nhúng tay vào Tiêu Diêu Cung và Linh Kiếm Sơn, nhưng sau đó biến hóa không theo ý mình nên chuẩn bị tiến vào Thánh cảnh, cũng không để ý tới Tiêu Diêu Cung và Linh Kiếm Sơn bên kia nữa.
Ban đầu, ba phái thuận thế nịnh bợ Tử Kim Động, muốn để cho Tử Kim Động tới xử trí.
Nhưng Cung Lâm Sách bên kia lại biết Ngưu Hữu Đạo còn sống nên không làm thay, chuyện cứ thế bị gác lại.
"Trả tự do cho các nàng đi." Ngưu Hữu Đạo thoải mái nói một câu cho xong chuyện, đối với hắn đã không có giá trị gì thì không cần thiết giữ lại.
Viên Phương dẫn A Tước Nhi đi. Thương Triều Tông cũng trở về đến Nam Châu. Khi được biết Phượng Nhược Nam lén lút làm chủ gạt Lam Nhược Đình đưa A Tước Nhi đi sơn trang Mao Lư, y giận tím mặt, có thể nói là đã mắng cho Phượng Nhược Nam máu chó đầy đầu
Y thậm chí còn chưa gặp A Tước Nhi, làm sao có ý kiến gì. Cho dù y cũng tò mò không biết A Tước Nhi cuối cùng tuyệt sắc tới mức nào, cũng muốn xem thử dáng vẻ ra sao, nhưng còn chưa đến mức vì một A Tước Nhi mà hi sinh tất cả, Mục Trác Chân không làm, Thương Kiến Hùng cũng sẽ không làm, Nhiếp Chấn Đình không làm, Thương Triều Tông cũng không có khả năng làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT