Thánh đảo, lối vào đi thông với Thánh cảnh đã bị yêu tu bốn biển canh giữ.
Bên trong thành, Ngưu Hữu Đạo lại gặp mặt đám người Hắc Vân. Các trưởng lão Hồ tộc gần như đến đông đủ.
Lần này Ngưu Hữu Đạo tự tay giao Lượng Thiên Xích đến trên tay Hắc Vân, cũng tự mình từ biệt Hồ tộc.
Hắc Vân giơ hai tay nhận, ít nhiều có chút xúc động: “Đạo gia, tương lai còn có cơ hội gặp lại không?"
Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Ta không biết, chỉ mong không gặp lại. Đúng rồi, La Phương Phỉ, các ngươi không dự định để cho nàng trở lại nhân gian sao?"
Đến nay, La Phương Phỉ vẫn đang ngủ say, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có khả năng tỉnh lại.
Hắc Vân nhìn đám trưởng lão Hồ tộc xung quanh, trên gương mặt đầy khổ sở nói: "Vẫn để cho nàng ở lại Hồ Tiên Cảnh đi. Trên người nàng có huyết mạch Hồ tộc, có huyết mạch của lão tộc trưởng. Truyền thừa của lão tộc trưởng đã bị chặt đứt, Hồ tộc chúng ta vẫn ôm chờ mong với nàng, không muốn để nàng rời đi, cũng nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cho nàng. Mẫu thân, phụ thân, trượng phu của nàng đều ngủ ở trong Hồ Tiên Cảnh, cần gì phải để cho nàng một mình ở lại nhân gian, ngài nói có đúng hay không?" Giọng điệu có phần khẩn cầu.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong khẽ gật đầu: “Theo ý các ngươi thôi. Bây giờ chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi, đi đi!"
Hắc Vân cầm Lượng Thiên Xích và lùi lại mấy bước, bỗng nhiên quỳ xuống, leien tục dập đầu ba cái trước Ngưu Hữu Đạo.
Một đám trưởng lão Hồ tộc thấy thế cũng quỳ xuống, tất cả đều thi nhau dập đầu lạy Ngưu Hữu Đạo ba cái.
Ngưu Hữu Đạo cười lắc đầu nhưng không nói gì.
Đám người Hắc Vân cũng không nói gì, tất cả đều im lặng, sau khi đứng dậy trực tiếp dẫn một đám người xoay người rời đi.
Sau khi bước vào giữa sóng ánh sáng dao động, Hắc Vân dừng bước quay đầu. Một đám trưởng lão Hồ tộc cũng dừng bước quay đầu.
Hắc Vân lại khom lưng chào. Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu. Lúc này Hắc Vân mới xoay người dẫn theo một đám người biến mất ở trong sóng ánh sáng đó.
Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa rời đi, ở tạm bên trong thành.
Sau hai ngày, trong thiên địa nổ mạnh một hồi, sóng ánh sáng bên trong dạng thành chấn động kịch liệt một hồi rồi đột nhiên co lại, hóa thành một điểm nhỏ và biến mất.
Lối đi thông với Hồ Tiên Cảnh đã tồn tại mấy trăm năm đến đây đã bị cắt đứt, sẽ không còn gặp lại nữa.
Một đám yêu tu canh thủ ở chỗ này đều ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng có chấn động, biết lối đi của năm giới sắp bị chặt đứt là chuyện là thật.
Ngưu Hữu Đạo bước đi thong thả tới nơi sóng ánh sáng biến mất, sau khi nhìn quanh, hắn chắp tay nhìn trời cao một lúc mới giơ tay lên, chỉ linh trong tay lay động, một con phi cầm tọa kỵ bổ nhào xuống. Ngưu Hữu Đạo lắc mình nắm lấy cánh tay của Ngân Nhi và bay tới trên thân phi cầm tọa kỹ, cưỡi nó bay lên không...
Sơn trang Mao Lư, Viên Cương đang ở trong đình viện của Ngưu Hữu Đạo tự mình trấn giữ chợt quay đầu, chỉ thấy Quản Phương Nghi và Vân Cơ lần lượt đi ra.
Viên Cương lập tức xoay người nghênh đón, ân cần nói: "Thế nào?"
Hai người Quản, Vân cười quay đầu nhìn lại, Viên Cương cũng nhìn lại. Chỉ thấy trong phòng có một người chậm rãi đi ra. Đó chính là Thương Thục Thanh.
Lúc này, gương mặt Thương Thục Thanh càng thêm xinh đẹp, làn da càng thêm mềm mại như trẻ đi vài tuổi vậy, sau khi ra ngoài nàng hơi cúi người chào hỏi Viên Cương: “Viên gia."
Không cần nhiều hỏi, nhất định là thành công rồi. Nhưng Viên Cương vẫn không nhịn được hỏi hai người Quản, Vân: “Sao lại lâu như vậy?"
Theo những gì được biết, lợi dụng Vô Lượng Quả để đắp nặn cơ thể thì chỉ cần một tháng là đủ, lần này lại tốn hết ba tháng, nếu không phải biết trong mật thất vẫn còn tiếp tục, bên ngoài gần như cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
Quản Phương Nghi than thở: "Hai chúng ta đi cảm nhận thân thể người khác, phải cẩn thận từng chút một chú ý cho đám quận chúa tẩy tủy phạt kinh, ngươi có biết mệt thế nào không hả? Căn bản không thể nhanh được."
Thương Thục Thanh nghe vậy liền sợ hãi, hạ thấp người hành lễ: “Đã khiến cho hai vị tỷ tỷ phải vất vả rồi, Thanh nhi thật sự không biết nên cảm ơn thế nào."
Vân Cơ cười nói: "Đừng nghe nàng khoe công. Quận chúa đi cảm nhận cơ thể của mình xem có gì khác thường không? Nếu có gì không bình thường thì lập tức nói cho chúng ta biết, nhân lúc dược tính còn chưa hoàn toàn vững chắc, có vấn đề chắc hẳn còn kịp điều trị."
Thương Thục Thanh nói “Dạ” rồi nhìn bốn phía xung quanh lại dò hỏi: "Đạo gia đâu?"
Viên Cương: "Đạo gia có việc phải ra ngoài, cũng sắp trở về rồi."
Hắn ta vốn phải bồi đi cùng, nhưng bên trong sơn trang Vân Cơ và Quản Phương Nghi đều có chuyện vướng chân, cần phải có người đắc lực tự mình trấn thủ, cho nên Ngưu Hữu Đạo không làm cho hắn ta cùng đi.
Quản Phương Nghi: "Quận chúa nghe lời Vân Cơ ra ngoài hoạt động một chút, cảm nhận thân thể mình xem có chỗ nào không ổn không. Bản thân nàng cảm nhận mới tốt. Chúng ta dùng pháp lực điều tra không thể hoàn toàn thay thế được đâu."
Thương Thục Thanh lại “Dạ” rồi hạ thấp người với ba người hành lễ, sau đó mới rời đi.
Lúc này, Quản Phương Nghi mới nổi giận nói: "Chờ Đạo gia trở về, nhất định phải bắt hắn cố gắng bồi thường chúng ta, vì nữ nhân của hắn mà làm hai chúng ta mệt muốn chết."
Viên Cương lạnh lùng một câu: “Đạo gia hi sinh còn lớn hơn các nàng."
Quản Phương Nghi xì một tiếng nói: "Chúng ta mệt nhọc, hắn ngồi hưởng thiếu nữ xinh đẹp, hắn hi sinh cái gì?"
Viên Cương liếc mắt nói một câu: “Nàng thật sự cho rằng trên đời này còn có viên Vô Lượng Quả thứ hai sao?" Hắn ta nói dứt lời liền nhanh chóng rời đi.
Quản Phương Nghi và Vân Cơ lập tức khiếp sợ tới mức ngây người. Bọn họ đều không ngốc, nghe vậy là hiểu được hắn ta có ý gì.
Đột nhiên, Quản Phương Nghi bước nhanh rời đi, trực tiếp tìm Côn Lâm Thụ hỏi thăm.
Từ sau khi Côn Lâm Thụ lấy trộm Vô Lượng Quả đã ở lại bên Hồ tộc nên chắc chắn phải biết rõ Ngân Cơ đã sử dụng Vô Lượng Quả hay không.
Tuy nhiên Côn Lâm Thụ không rõ Quản Phương Nghi hỏi điều này có ý gì, không đợi y hỏi, Quản Phương Nghi dường như chấn động đã chạy đi.
Mà lúc này Ngưu Hữu Đạo vừa mới trở về, đang gặp mặt Viên Cương. Nghe nói Thương Thục Thanh tẩy tủy phạt kinh thành công, hắn đang vui mừng thì Quản Phương Nghi và Vân Cơ cùng chạy tới, ngăn cản ở trước mặt hắn.
Quản Phương Nghi giận dữ hỏi: "Vì sao ngươi lừa chúng ta?"
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Ta lừa các nàng chuyện gì?"
Vân Cơ: "Vô Lượng Quả chỉ còn một quả đó, vậy bản thân phải làm thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo còn tưởng là chuyện gì, bình tĩnh nói: "Cái này không quan trọng."
"Ngươi..." Quản Phương Nghi chỉ vào hắn, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vị này đã đến cửa ải đột phá Nguyên Anh kỳ, cảnh giới mà tu sĩ trong thiên hạ tha thiết ước mơ, bao nhiêu người bởi vậy đánh tới ngươi chết ta sống, hắn lại có thể từ bỏ vào giây phút cuối cùng, sao hắn có thể hạ quyết tâm này vậy? Bọn họ quả thực khó có thể tin nổi, cũng rất đau lòng.
Nhưng việc đã đến nước này, dùng cũng đã dùng hết, nói gì nữa cũng vô dụng. Nàng chỉ có thể không nhịn được giậm chân một cái: “Xem như ngươi lợi hại, sau này quận chúa biết được, sợ rằng cũng bị ngươi làm cho cảm động đến chết."
Ngưu Hữu Đạo: "Không cần nàng cảm động, nàng không cần biết chuyện này. Các ngươi hãy quản tốt miệng các ngươi, vĩnh viễn không được nói cho nàng biết."
Hai người Quản, Vân bất đắc dĩ nhìn hắn. Viên Cương im lặng.
Ngưu Hữu Đạo nhìn trái nhìn phải: “Quận chúa đâu?" Hắn cũng muốn xem thử Thương Thục Thanh bây giờ thế nào.
Viên Cương: "Các nàng bảo nàng cảm nhận cơ thể, hình như nàng đi ra bên ngoài sơn trang rồi."
Ngưu Hữu Đạo “A” một tiếng, lập tức xoay người đi ra ngoài. Khi đến cửa sơn trang, hắn nhìn thấy Thương Thục Thanh đang đuổi theo bướm bên bờ ruộng.
Chùa Nam Sơn có dọn một mảnh đất để trồng rau. Đám người Viên Phương trở về đã gieo hạt ở vùng đất hoang này, khiến nó xanh rờn.
Tuy nhiên lúc này Viên Phương không ở trong sơn trang Mao Lư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT