Thương Kiến Hùng bị giam lỏng ở bên trong một cung điện, suốt ngày chẳng có việc gì làm, tóc tai bù xù, ăn mặc không chỉnh tề, thậm chí là tùy ý.
Nói là bị nuôi như một con heo cũng không quá đáng, rất nhiều thái giám và cung nữ cũng dám tỏ vẻ khó chịu với y.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tàng cây nhưng Thương Kiến Hùng vẫn đứng dưới tàng cây nhìn đám chim đang nghỉ ngơi.
Một lão thái giám đi tới bên cạnh y, thông báo chút tin tức bên ngoài mà mình thật vất vả mới tìm hiểu được, báo cho Thương Triều Tông đang xuôi về phía tây chinh chiến với thế như chẻ tre, đánh cho nước Tấn nghe tin đã sợ mất mật.
"Mười vạn Nha Tương? Mười vạn Nha Tương! Mười vạn Nha Tương..." Thương Kiến Hùng chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha, dần dần tiếng cười trở nên thê lương, cười ra nước.
Đám chim trên cây bị kinh sợ bay đi.
...
Một nông trang nằm trong phong cảnh điền viên, có nước từ trên núi chảy xuống.
"Thương Triều Tông, mười vạn Nha Tương, Cung Lâm Sách, Chung Cốc Tử, Côn Lâm Thụ, Quản Phương Nghi, Vân Cơ, Triệu Hùng Ca, Viên Cương, Thương Triều Tông, mười vạn Nha Tương, Cao Kiến Thành..."
Bên trong thư phòng, Thiệu Bình Ba ngồi sau bàn xem tin tức trên tay, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm vài cái tên.
Hai mắt y dần dần trợn trừng, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay bắt đầu run rẩy, hơi thở dần gấp gáp, cuối cùng gần như không thở nổi.
Bên ngoài có tiếng bước chân vọng đến, Thiệu Tam Tỉnh đi tới và vội báo: "Đại công tử, tình hình cuộc chiến đấu không tốt. Bệ hạ trở về kinh và nghe được tin tức. Sợ rằng bên này không giữ được nữa, phải rút về bên trong lãnh địa nước Tấn lúc đầu rồi. Bên ngoài, Đào tổng quản đích thân tới, nói mời đại công tử về Kinh Đô."
Thiệu Bình Ba hít sâu một hơi, hỏi: "Nơi này cách Kinh Đô không gần, Đào Lược tự mình đến mời ta sao?"
Thiệu Tam Tỉnh: "Vâng. Người đang ở bên ngoài, công chúa cản lại và đang nói chuyện với hắn, bảo lão nô tới mời đại công tử."
Thiệu Bình Ba: "Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới đây?"
Thiệu Tam Tỉnh hơi sửng sốt: “Hình như có mấy chục người."
Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu: “Ngươi đi trước nói ta thu dọn một chút, sau đó sẽ tới."
"Vâng." Thiệu Tam Tỉnh nhận lệnh rời đi.
Thiệu Bình Ba thoáng lặng im rồi kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một cái hộp nhỏ và mở ra, bên trong có một thuốc tròn.
Y kéo viên thuốc ra bóp nát vỏ, cầm một viên thuốc màu đen trong tay nhìn, thần sắc bình tĩnh nhét vào trong miệng mình và chậm rãi nuốt xuống.
Nắp hộp nhỏ được đậy kín lại và chậm rãi thả vào bên trong ngăn kéo.
Chờ một lúc, có lẽ thấy Thiệu Bình Ba mãi không ra nên Đào Lược đột nhiên dẫn người cứng rắn xông vào, bên ngoài truyền đến tiếng Thái Thúc Hoan Nhi phẫn nộ ngăn cản nhưng không ngăn cản Đào Lược xông vào.
Nhìn thấy Thiệu Bình Ba vẫn ngồi im ở phía sau bàn, còn chưa chạy, Đào Lược thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: "Đào tổng quản tới rồi."
Đào Lược không hành lễ chỉ lạnh lùng nói: "Thiệu đại nhân, bệ hạ có chỉ, mời ngài và lão nô cùng về kinh."
Thiệu Bình Ba: "Chỉ cần truyền một tin tức là được, việc gì phải phiền Đại tổng quản từ xa tự mình đi một chuyến chứ?"
Đào Lược: "Việc gì à? Tướng sĩ ngoài tiền tuyến chinh chiến đẫm máu, bệ hạ thậm chí ngự giá thân chinh, nhưng phía sau lại có người đang làm loạn. Chuyện này là do ai đứng ở phía sau thì hẳn trong lòng Thiệu đại nhân còn biết rõ lão nô."
Lời này vừa nói ra, Thái Thúc Hoan Nhi vô cùng kinh ngạc và tức giận nói: "Đào tổng quản đừng vội ăn nói bừa bãi!"
Thiệu Tam Tỉnh cũng giật mình kinh ngạc. Chuyện này được đại công tử bố trí rất cẩn thận, căn bản không liên hệ trực tiếp với người làm loạn, Đào Lược làm sao biết được?
Đào Lược chắp tay nói với Thái Thúc Hoan Nhi: “Cho nên bệ hạ bảo lão nô tự mình đến mời Thiệu đại nhân về kinh, nói rõ ràng về chuyện này."
Thiệu Tam Tỉnh liếc nhìn thấy ánh mắt Thiệu Bình Ba chợt trở nên cứng đờ, hai mắt trợn trừng, lại thấy trong mũi y có một dòng máu chảy ra, thoáng cái đã tí tách rơi xuống người.
"Đại công tử!" Thiệu Tam Tỉnh thét lên một tiếng kinh hãi, vội chạy đến sau bàn đỡ y: “Đại công tử, công tử làm sao vậy?"
Ánh mắt mọi người nhìn lại, Thái Thúc Hoan Nhi lập tức sợ hãi: “Người đâu, mau tới đây." Bản thân nàng cũng chạy tới.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Đào Lược nói: "Không ai có tư cách xét xử ta cả!" Trên mặt y mỉm cười và chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Nhanh lên!" Đào Lược cực kỳ hoảng sợ, liên tục phất tay, ra hiệu cho tu sĩ đi theo tới cứu.
Vài tu sĩ xông lên, vội vàng ra tay.
Đáp án đơn giản, Thiệu Bình Ba uống thuốc độc, thời gian cứu chữa quá muộn, đợi đến khi phát hiện thì đã muộn rồi, không thể cứu được nữa.
Người đi rất yên tĩnh, không chịu bất kỳ đau khổ nào, cứ như vậy mà ra đi.
Thái Thúc Hoan Nhi mấy lần tỉnh lại, mấy lần khóc tới choáng váng, cuối cùng ngây người kinh ngạc canh giữ ở bên cạnh thi thể, trong miệng vẫn lẩm bẩm một câu nói: “Phụ hoàng, ngài nói ngài hiểu rõ Hoan Nhi nhất cơ mà. Phụ hoàng, ngài nói ngài hiểu rõ Hoan Nhi nhất mà..."
Đào Lược lại bối rối. Thiệu Bình Ba chết, tự nhiên chết ở dưới mí mắt của mình. Công chúa lại trở nên si ngốc vậy, y tự mình đến đây còn có thể làm cho mọi chuyện thành như vậy, không biết trở lại phải ăn nói với Thái Thúc Hùng thế nào.
Y không rõ vì sao Thiệu Bình Ba quyết tuyệt như vậy. Đúng, không sai, Hắc Thủy Đài nhận được tin tức, cũng căn cứ vào manh mối kiểm chứng được chuyện Thiệu Bình Ba phản bội nước Tấn làm nội gian trắng trợn phá hủy ở trong nước Tấn. Nhưng chuyện này còn chưa thẩm vấn, ngay cả một cơ hội tự cứu cũng không muốn, vừa thấy mặt đã tự sát tính là chuyện gì?
Con kiến hôi còn tham sống, sao một người lớn như vậy lại chết chứ?
Thiệu Tam Tỉnh không chịu nổi đả kích nghiêm trọng mà ngất xỉu, sau khi tỉnh lại đã vô cùng đau buồn.
Y cũng không hiểu cả đời đại công tử bất khuất, trải qua bao nhiêu gian khổ cũng oan ức, tại sao lại dễ dàng tự sát như vậy?
Mãi về sau khi biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, Thiệu Tam Tỉnh mới hiểu được, đây mới là nguyên nhân đại công tử tự sát, trước khi đại công tử tự sát đã đoán được Ngưu Hữu Đạo còn sống.
Đại công tử biết người thật sự lật đổ chín Thánh chính là Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo vẫn ẩn nấp ở phía sau điều khiển tất cả. Giả Vô Quần chỉ là một lớp ngụy trang, đại công tử cống hiến cho kẻ địch sinh tử, chân tướng như vậy làm cho đại công tử vốn là người cao ngạo như thế làm sao chịu nổi?
Ngưu Hữu Đạo làm cho đại công tử gây tai họa và rắc rối ở bên trong nước Tấn, sau lại bán đứng đại công tử, Đào Lược đích thân đến, rõ ràng đã có chuẩn bị trước, cuối cùng đẩy đại công tử vào đường cùng.
Lại giống như đại công tử đã nói trước khi chết: "Không ai có tư cách xét xử ta", trong xương cốt người cao ngạo như đại công tử, làm sao lại mặc cho Ngưu Hữu Đạo sỉ nhục như vậy chứ?
Từ trước đến nay, Đại công tử nhấn mạnh Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho mình, kết quả dĩ nhiên là tình nguyện tự sát cũng không muốn nhận hết sỉ nhục sau đó lại chết thảm.
Chuyện sau này cũng thực sự chứng minh, đại công tử không có khả năng lật bàn nữa, đã mất đi cơ hội có thể trốn chạy!
Thiệu Tam Tỉnh vô cùng bi thương tình nguyện Thiệu Bình Ba vụng về một chút, không cần thông minh như vậy, trước đây không cần hiểu rõ như vậy, cũng sẽ không tự sát, có lẽ còn có một con đường sống.
Cũng bởi vì quá thông minh nên thật sự đẩy mình vào con đường cùng, lúc tự sát thậm chí cũng không cho người khác có cơ hội cứu chữa...
Tin Thiệu Bình Ba chết truyền tới kinh thành nước Tấn, chuyện Thái Thúc Hoan Nhi ngây dại cũng truyền tới hoàng cung. Thái Thúc Hùng im lặng.
Y không định giết Thiệu Bình Ba nhanh như vậy, ít nhất bây giờ còn chưa định giết, Thiệu Đăng Vân là đại tướng của Nước Yến, Thiệu Bình Ba và Thiệu Liễu Nhi ở trên tay y thì có lẽ còn có thể xem là lợi thế để đàm phán.
Việc đã đến nước này, Thái Thúc Hùng cuối cùng vẫn hạ lệnh bắt những học sinh của Thiệu Bình Ba.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT