Trong lòng đất của một sườn núi cách xa thị trấn, Thương Triều Tông, Mông Sơn Minh đều nhìn chằm chằm vào Lữ Vô Song, tất cả đều cảm nhận được động tĩnh cực lớn do cuộc tranh đấu phát ra.
Trên không trung của thị trấn, sương mù màu đen xông lên trời cao đột nhiên thu lại và bị hút vào trong một cơ thể. Ô Thường hiện ra và di chuyển trên không trung. Khi phát hiện trời tối, hắn ta lạnh lẽo lao đi không dừng, nhanh chóng nhìn quanh.
Thủ lĩnh Nha Tương xuất hiện đầu tiên, rút kiếm chỉ về phía Ô Thường, trong miệng phát ra tiếng "Ong ong".
Rất nhiều Nha Tương nổ tung thành sương mù, hóa thành từng thiên binh thiên tướng giống như đạp trên mây đen, che phủ cả bầu trời phía trên trấn nhỏ khiến bầu trời chìm trong bóng tối.
Trong ánh sáng mờ tối, Nha Tương tập trung thành bầy lướt nhẹ trong không khí. Rất nhiều đôi mắt lóe ra ánh mắt màu đỏ yêu dị nhìn chăm chú tới, cho người ta một cảm giác rợn cả tóc gáy.
Nha Tương cuối cùng xuất hiện, rõ ràng đám người Cung Lâm Sách có chút khiếp đảm cuối cùng cũng tìm được một chút trấn an.
Vừa rồi, bọn họ đều thấy được một đám người thoáng cái đã bị đánh thương, đây còn là liên thủ tấn công, phối hợp với nhau mà còn dưới tình huống không phải là một đòn cực mạnh của bản tôn Ô Thường, bằng không chỉ sợ bị đánh trúng sẽ rất khó lại đứng lên được.
Ô Thường cũng là người từng chế luyện qua Nha Tương nên liếc mắt là có thể nhìn ra thực lực của Nha Tương, từ mức độ ánh sáng màu đỏ quỷ dị trong mắt Nha Tương là có thể nhìn ra chúng vượt xa những con Nha Tương do hắn ta chế luyện qua, hẳn đã có thời gian rất dài rồi.
Từ chiến giáp mặc trên người của một ít Nha Tương cũng có thể nhìn ra manh mối, hiển nhiên là thấm nhuần âm khí trong rất nhiều năm, ngay cả màu sắc chiến giáp đều trở nên âm u, tản ra âm khí.
Hắn ta liếc mắt nhìn chăm chú về phía Triệu Hùng Ca, theo bản năng cho rằng đó là kiệt tác Triệu Hùng Ca. Ngoại trừ Triệu Hùng Ca, còn ai biết được phương pháp luyện chế những Nha Tương này chứ?
Không ngờ chúng ở dưới mí mắt nhiều năm như vậy, mình lại không thể phát hiện ra!
Nhưng hắn ta tiếp tục nhìn quy mô của đám Nha Tương này, tuyệt đối không có khả năng là do sức một mình Triệu Hùng Ca có thể hoàn thành được. Không ngờ đám Nha Tương này mang theo tác phong của đội quân, còn có vũ khí trên tay rõ ràng đều vũ khí trong quân. Trong đầu Ô Thường bỗng nhiên hiện lên lời đồn đại "Mười vạn Nha Tương"năm đó.
Dưới sự đốc thúc của Ngưu Hữu Đạo, Thương Thục Thanh nhắm mắt suy nghĩ, trong miệng thì thầm gì.
Thủ lĩnh Nha Tương vung kiếm chỉ về phía Ô Thường, trong miệng phát ra tiếng "Ong ong".
Tiếng "ong ong" chấn động trời cao, hình như muốn nhấn chìm tất cả, còn có sát khí trùng thiên hình như muốn phá sập tất cả.
Tất cả Nha Tương kêu gào và không ngừng bay tới giống như ngàn quân vạn mã xung phong, âm thanh như tiếng núi kêu biển gào xông về phía Ô Thường, khí thế mãnh mẽ tới mức chấn động lòng người.
Gương mặt Ô Thường có chút vặn vẹo, chợt quay đầu nhìn về phía mặt đất, thấy Côn Lâm Thụ đang giơ tay lên lau vết máu bên khóe miệng.
Hắn ta chỉ thấy một bóng người nhảy đến bên cạnh Côn Lâm Thụ. Đó không phải là ai khác, chính là Viên Cương.
Viên Cương vung Tam Hống Đao lên và chỉ về phía Ô Thường trong không trung.
Y là người có đầy đủ năng lực chiến thuật phân biệt nhất định. Khi Khí Vân Tông phát hiện mục tiêu Ô Thường ra tay chủ yếu nhằm vào Côn Lâm Thụ, lần này phát hiện đối tượng Ô Thường tập kích đầu tiên lại là Côn Lâm Thụ, bọn họ đã ý thức được Ô Thường có ý định nhằm vào Côn Lâm Thụ nên chạy đến giúp đỡ trước.
Y giơ đao chỉ tới như đang khiêu khích, ngươi có dám đỡ một đao của ta không!
Ô Thường hiểu rõ, hắn ta lấy Vô Biên Ma Vực trợ giúp đám người kia loại bỏ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, bây giờ những người này lấy ra đám quạ kéo chân hắn ta không cho hắn ta thoát thân, muốn tạo cơ hội cho Viên Cương xuất đao với mình.
Trước đó hắn ta còn không nghĩ ra, nếu đây thật sự là cạm bẫy, vì sao không thấy Thánh La Sát và La Phương Phỉ. Không có hai người kia giúp đỡ, dựa vào những người này làm sao có thể giết được mình?
Bây giờ, hắn ta đã hiểu rõ, hóa ra chỗ dựa của bọn họ là rất nhiều Nha Tương này.
Bởi vậy hắn ta cũng xác định được, Thánh La Sát và La Phương Phỉ thật sự tồn tại vấn đề, không có trong danh sách ra tay với hắn.
Bên dưới, Nha Tương mãnh liệt lao tới cũng che phủ Viên Cương và Côn Lâm Thụ. Ô Thường gặp trở ngại một lúc lại xác nhận tình thế, Viên Cương và Côn Lâm Thụ đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta, Nha Tương che đi tầm mắt của hai bên.
Ô Thường không vội vàng thoát đi, không giết mấy con, hắn ta còn không biết thực lực của đám Nha Tương này thì sao có thể cam tâm rời đi được!
Rất nhiều đao thương mang theo tiếng xé gió lao đến. Ô Thường nhanh chóng ra chưởng liên tục. Uy lực của mỗi chưởng uy lại làm cho mấy chục con Nha Tương vỡ ra thành làn khói, vũ khí áo giáp các loại rơi xuống.
Vừa giao đấu, trong lòng hắn ta đã thấy vững tin. Dựa vào thực lực của hắn ta cũng không khó xử lý những Nha Tương này.
Nhưng những Nha Tương này không sợ chết, không ngừng xung phong liều chết, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Lúc này, hắn ta nhanh chóng dùng chưởng đánh bay một mảnh, vội vàng xông về phía mặt đất.
Đến mặt đất, hắn ta phát hiện xung quanh vẫn là Nha Tương xông tới phía trước, làm sao còn có thể nhìn thấy bóng người nữa.
Đối mặt với sức tấn công giống như thủy triều, Ô Thường điên cuồng đánh giết làm rất nhiều Nha Tương cũng rất khó tới gần được người hắn ta.
Biết được ý định của quân địch, hắn ta cũng không chạy loạn mà cảnh giác cao độ quan sát xung quanh.
Khi thấy trên thân Nha Tương có âm khí tản ra, Ô Thường đang điên cuồng đánh giết, ánh mắt chợt lộ ra sự sốt ruột lóe lóe, đột nhiên hai vai hắn ta run lên, phát ra ma khí cuồn cuộn muốn mượn xung quanh âm khí xung quanh che giấu, lặng lẽ tản ra xung quanh.
Hắn ta lặng lẽ bố trí một mảnh ma vụ phạm vi nhỏ ở xung quanh để cảm nhận thành viên quân địch tới gần. Ở đây không dùng được Vô Biên Ma Vực, bởi vì Nha Tương quá nhiều, tràn ngập ở trong Ma Vực khiến cho hắn ta không có cách nào vận dụng Vô Biên Ma Vực.
Hắn ta cố ý đứng tại chỗ không ngừng chém giết, phát ra động tĩnh mãnh liệt với ý định thu hút Viên Cương đột kích...
Vân Cơ và Quản Phương Nghi thi pháp khiến cho căn nhà ổn định không đổ.
Nhìn Nha Tương ngoài cửa sổ không ngừng gây rối, Ngưu Hữu Đạo nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
Đột nhiên có liên tiếp mấy người xông vào.
Ngoại trừ Viên Cương và Côn Lâm Thụ, quy mô Nha Tương yểm hộ giống nhau nên những người khác tất nhiên đều lần lượt tìm về bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Bọn họ vốn đã biết được vị trí Ngưu Hữu Đạo đang trốn.
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: "Các ngươi chạy tới đây làm gì?"
Cung Lâm Sách lắc đầu: “Dựa vào thực lực của chúng ta căn bản không ngăn cản được Ô Thường."
Ngưu Hữu Đạo vừa nghe lại nổi giận: “Các ngươi chính là liên thủ như vậy sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào mấy người không dám ra tay kia.
Tây Hải Đường trầm giọng nói: "Ngưu Hữu Đạo, không phải chúng ta không muốn cố gắng hết sức, thực lực của Ô Thường căn bản không phải như ngươi nói. Bọn họ thậm chí không đỡ nổi một đòn của Ô Thường. Ngươi thấy, cho dù chúng ta xen lẫn ở trong Nha Tương, có thể ngăn cản Ô Thường tới lui tự nhiên sao? Chúng ta xông lên ngăn cản thì có khác gì chịu chết chứ?"
Triệu Hùng Ca trầm giọng nói: “Chúng ta thật sự không ngăn cản được, thực lực của Ô Thường mạnh hơn phán đoán của ngươi, nếu cứng rắn xông tới chính là chịu chết. Chúng ta phải nghĩ cách khác."
Nguyên Tòng cũng lặng lẽ gật đầu: “Một đòn tùy tiện của hắn ta lại đánh cho chúng ta bị thương rồi. Thực lực của hắn ta đúng là mạnh hơn nhiều so với những gì ngươi nói."
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày. Trước đó hắn quan sát cuộc chiến cũng cảm giác không bình thường.
Khóe miệng Chư Cát Trì hiện ra vết máu nói: "Chuyện này thật sự có chút kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT