Ô Thường chấn kinh nhanh chóng nhìn Vô Biên Ma Vực của mình, phát hiện tiếng hổ gầm khủng bố kia ở mức độ rất lớn ảnh hưởng tâm thần của mình, dường như có hiệu quả đuổi ma, làm bản thân điều khiển Vô Biên Ma Vực gần như ở vào biên giới tan vỡ.

Trong lòng hắn thầm nói không tốt, phát hiện mình vừa mất khống chế, Đốc Vô Hư đã ở vào biên giới Vô Biên Ma Vực, lại lâm thời vận chuyển trận pháp đã không kịp, thân hình loé lên biến mất, chạy đi chặn lại, quyết không thể để Đốc Vô Hư trốn thoát.

Thanh âm gì? Đốc Vô Hư đột nhiên đình chỉ phi hành, nhanh chóng nhìn quanh, không biết tiếng hổ gầm vừa nãy ảnh hưởng tâm thần mình là tình huống gì, có chút chấn kinh, đề phòng bốn phía, lo lắng là Ô Thường ra sát chiêu gì.

Nhưng chính bởi vì trong nháy mắt dừng lại này, làm hắn bỏ mất cơ hội ngàn năm một thuở lao ra Vô Biên Ma Vực, bỏ mất cơ hội mà Viên Cương sáng tạo cho hắn...

“Cái thanh âm gì?”

Hắc Thạch kinh nghi bất định nhìn bầu trời, giống như gặp quỷ, vì tiếng hổ gầm này quá dọa người.

Tiếng hổ gầm truyền đến, Ngưu Hữu Đạo nắm chặt chuôi kiếm, hắn cũng có chút khẩn trương, vừa nghe động tĩnh liền biết là Viên Cương xuất đao, nói rõ Viên Cương chính diện giao thủ rồi.

Vân Cơ cũng sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt.

Ngân Nhi miệng cắn đùi gà cũng sững sờ ngẩng đầu nhìn bầu trời, rốt cục xuất hiện động tĩnh có thể ảnh hưởng nàng ăn.

Nhân viên của Thiên Ma Thánh Địa đều lộ vẻ kinh nghi bất định, hoặc hai mặt nhìn nhau.

Trên dưới Khí Vân Tông bị chấn nhiếp tâm thần rung chuyển cũng hai mặt nhìn nhau, đám người Thái Thúc Phi Hoa có thể nói là bị kinh sợ đến mức không dám thở mạnh.

Phương xa chim tước kinh hãi bay loạn, động vật nhỏ bỏ trốn, con kiến cũng dồn dập từ trong khe hở chui ra, loạn bò khắp nơi.

Phi cầm cỡ lớn tuần tra dường như mất khống chế, người điều động liên tục rung động chuông gió cũng khó có thể khống chế.

Thái Thúc Phi Hoa mờ mịt nhìn quanh, lẩm bẩm một tiếng.

“Này chính là thực lực của Nguyên Anh cảnh sao?” Trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ hướng tới.

Một tiếng hổ gầm oanh oanh liệt liệt.

Hai tiếng hổ gầm cuồn cuộn.

Ba tiếng hổ gầm như thức tỉnh ở bên tai.

Trong hang động, một lão giả khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt già nua vẩn đục dần hiện ra tinh quang, lẩm bẩm.

“Ngọa hổ tỉnh rồi... Như mộng như ảo, là tâm ta không tốt, là mộng sao?”

Vù vù!

Cửa đá mở ra, một bóng người bay lên, đứng ở trên bậc thang, râu tóc trắng như tuyết, da màu đồng cổ, mặc trường bào hỏa hồng.

Gió đến, râu tóc tung bay, tay áo phiêu phiêu, cho người một loại cảm giác muốn theo gió phi thăng.

Đệ tử Khí Vân Tông đang làm nhiệm vụ thủ vệ ở ngoài chăm chú nhìn động tĩnh phương xa, kinh nghi bất định, chợt nghe phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, tất cả đều kinh hãi, sao vị này lại đi ra?

Các đệ tử đang làm nhiệm vụ dồn dập hành lễ, cung cung kính kính.

“Tây Vô Thái Thượng!”

Lão giả từ từ hỏi: “Ta sắp tịch diệt, ít có tạp niệm, hẳn không phải ta nghe nhầm rồi, chuyện gì xảy ra?”

Đệ tử bẩm báo: “Hồi bẩm Thái Thượng trưởng lão, thật giống như có người ở Khí Vân Tông chúng ta tranh đấu...” Người bên này vẫn thủ tại chỗ, không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể như thực chất bẩm báo.

“Diệt Sinh!”

Trong mây đen cuồn cuộn, thanh âm của Ô Thường trầm lạnh.

Diệt Sinh Chưởng ầm ầm va về phía Đốc Vô Hư.

“Hừ!” Đốc Vô Hư hừ lạnh, trên người nháy mắt bùng nổ ra tia sáng vạn trượng.

Ầm!

Chưởng ảnh phá diệt, Ô Thường phất tay lùi về sau, cúi đầu liếc nhìn trên người mình, có mười mấy chỗ bị ô quang đâm trúng, vết thương đang chảy máu.

Đáng sợ nhất là, ô quang này như có tác dụng ăn mòn, miệng vết thương đang xì xì bốc khói khuếch đại.

Thấy Ô Thường rốt cục lộ diện, Đốc Vô Hư sao có thể buông tha, tiếp tục giết tới.

Ô Thường có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới gia hỏa này không muốn xông ra Vô Biên Ma Vực, vậy mà ngừng lại.

Đã không có đi ra ngoài, Vô Biên Ma Vực hắn đã ổn định, nào còn có tâm tư cùng đối phương liều mạng vô vị, lắc người biến mất.

Đốc Vô Hư giết vào trong mây đen phát hiện không thấy bóng người, có chút tức giận, không biết Ô Thường làm cái quỷ gì, đột nhiên hiện thân cùng hắn đánh một chưởng, nháy mắt lại chạy, đùa lão tử chơi sao? Nhất thời hò hét: “Bọn chuột nhắt Ô Thường, lăn ra đây cho ta!”

Ô Thường nghe hắn khiêu khích, không để ý tới, cũng không thể lăn đi ra ngoài đơn đấu nha.

Bằng thực lực của Đốc Vô Hư, chỉ cần hắn đi ra ngoài giao thủ, tất phải toàn lực ứng phó, Vô Biên Ma Vực này hắn khẳng định là không khống chế được, chắc chắn để Đốc Vô Hư tìm được cơ hội thoát thân, sau đó lại muốn nhốt Đốc Vô Hư lại sợ là không dễ dàng như vậy.

Đối mặt kêu gào và khiêu chiến, Ô Thường cúi đầu nhìn vết thương trên người mình xì xì bốc khói khuếch đại, hai tay mở ra, trên người liên tiếp vang lên thanh âm ba ba.

Huyết nhục nổ tung, huyết nhục ở chỗ mười mấy vết thương liên tiếp tuôn ra thịt rữa, hủy vật chất có tác dụng ăn mòn ở trong vết thương, vết thương chỉ còn huyết nhục đẫm máu mới mẻ.

Tư vị này không hề dễ chịu, rất thống khổ, lúc thân thể bị ăn mòn càng thống khổ, nhưng trên mặt Ô Thường không có chút biểu hiện.

Chỉ là thống khổ thể xác, đối với hắn mà nói, so sánh với sự tình trước mắt, có thể bỏ qua.

Đã lần nữa khống chế Đốc Vô Hư ở trong Vô Biên Ma Vực, ánh mắt hắn xuyên thấu sương mù, nhìn Viên Cương thở dốc dần ngừng, nói thầm một tiếng.

“Ngọa hổ tỉnh, vô địch thiên hạ...”

Từ khi Viên Cương tiến vào Vô Biên Ma Vực, một đám người vậy mà mang theo một người không thể phi hành vào, hắn liền cảm nhận được Viên Cương có khả năng là sát chiêu của những người này, quả nhiên đúng như dự đoán.

Nhưng cũng không nghĩ tới, Viên Cương có thể chính diện một đao chém giết Lam Đạo Lâm.

Một đao kia thể hiện ra uy lực không gì không xuyên thủng, cho hắn cảm giác rung động đến lúc này vẫn không thể bình phục.

Thi thể của Lam Đạo Lâm còn ở trong Vô Biên Ma Vực, hắn nhắm mắt ngưng thần điều tra.

Cảm giác đến, xác nhận đã chết đến mức không thể chết thêm, phất tay vung một cái, thả thi thể Lam Đạo Lâm rời đi, Vô Biên Ma Vực khống chế đồ vật không tất yếu là đang lãng phí pháp lực...

Ngoại giới y nguyên ở vào kinh nghi bất định, có thể cảm nhận được động tĩnh trong mây đen rất ác liệt.

Đám người Ngưu Hữu Đạo không biết tình huống nội bộ, khẩn trương chờ kết quả.

Đám người Khí Vân Tông quan chiến thì không quá khẩn trương, dù sao cũng là việc không liên quan tới mình, bất quá nhìn thấy một người bay tới.

Râu tóc trắng như tuyết, màu da cổ đồng, sắc thái hồng bào, sau khi bay xuống ở trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía mây đen cuồn cuộn.

Đám người Thái Thúc Phi Hoa cả kinh, sao vị này lại đến? Bất quá cũng có thể tưởng tượng, hẳn là bị động tĩnh tranh đấu làm xuất quan.

Lấy Thái Thúc Phi Hoa dẫn đầu, mọi người lập tức chắp tay hành lễ: “Tây Vô Thái Thượng.”

Người tới không phải người khác, chính là một trong hai mươi tám vị Thái Thượng trưởng lão của Khí Vân Tông… Tây Vô Tiên, được xưng cao thủ luyện khí đệ nhất của Khí Vân Tông.

Bây giờ bởi vì gặp các loại biến cố, tuy hai mươi tám vị Thái Thượng trưởng lão trống một chút, nhưng này chính là căn cơ của Khí Vân Tông.

Mà Tây Vô Tiên chính là một trong mấy Thái Thượng trưởng lão khác họ ít có của Khí Vân Tông, cũng là Thái Thượng trưởng lão lớn tuổi nhất của Khí Vân Tông.

Giống như Chung Cốc Tử lúc trước, thậm chí còn hơn Chung Cốc Tử nhiều, thọ hạn đã đến, là một xác chết di động.

Dựa vào là tu hành nhiều năm rèn luyện ra tinh khí thần, cộng thêm lấy pháp lực duy trì thân thể bất diệt, kéo dài hơi tàn.

Đã rất lâu không xuất hiện, thân thể như vậy còn chạy ra, tự nhiên là để mọi người giật mình.

Tây Vô Tiên ngước nhìn mây đen cuồn cuộn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Thái Thúc Phi Hoa nhìn chung quanh, thấy bên cạnh không có ngoại nhân, tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Thái Thượng, Ô Thường, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư đang ác chiến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play