Trong lúc nhất thời bầu không khí thiên hạ đại chiến phun trào, lòng người bàng hoàng.
Trước khi tam quốc khai chiến, các nước đã bắt đầu giao phong, nhân viên tình báo của nhau đã đi đầu đấu võ, có thể nói một mất một còn.
Đồng thời triển khai còn có nhân viên ngoại giao của các quốc gia.
Tấn quốc lôi kéo Tống quốc, một khi khai chiến, hy vọng Tống quốc ở sau lưng hai nước Yên, Hàn đâm dao, tự nhiên là hứa hẹn trọng lợi.
Mà hai nước Yên, Hàn thì nghiêm khắc cảnh cáo Tống quốc, một khi hai nước thất bại, để Tống quốc để tay lên ngực tự hỏi, Tấn quốc có thể xé bỏ hứa hẹn hay không, Tấn quốc có thể chiếm đoạt Tống quốc hay không? Hai nước nghiêm khắc cảnh cáo, chỉ cần Tống quốc dám làm loạn, hai nước chẳng qua là liều cá chết lưới rách, trước tiên đánh Tống quốc tàn phế.
Cái uy hiếp này không hù được Tống quốc, thật đến mức độ bản thân khó bảo toàn, các ngươi còn có thể có lực lượng kia?
Nhưng Tống quốc không ngốc, biết Tấn quốc hứa hẹn không đáng tin, mục đích Tấn quốc đông chinh là muốn độc bá thiên hạ, một khi đánh bại Yên quốc và Hàn quốc, chắc chắn sẽ không buông tha Tống quốc.
Tống quốc cũng có chủ trương của mình, cảnh cáo Tấn quốc không được vượt qua Tây Bình Quan, bằng không Tống quốc sẽ xuất binh hiệp trợ Yên quốc và Hàn quốc, cộng đồng chống lại Tấn quốc.
Thái độ có thể nói kiên cường và bá khí, để Yên quốc và Hàn quốc ăn định tâm hoàn.
Đứng ở góc độ của Tống quốc, kết quả tốt nhất là Yên quốc và Hàn quốc có thể ngăn được quân tiên phong của Tấn quốc, ba bên tiêu hao đến mệt mỏi, đối với Tống quốc có chỗ tốt, nói không chắc Tống quốc còn có thể có cơ hội khuếch trương.
Yên quốc và Hàn quốc chiếm đoạt lãnh thổ Tần quốc, sự tình này vẫn làm Tống quốc uất ức, nếu có cơ hội, Tống quốc không ngại chia cắt lợi ích nha.
Nếu Yên quốc và Hàn quốc không chịu nổi, bị bất đắc dĩ, Tống quốc cũng chỉ có thể xuất binh tiếp viện, bằng không Tống quốc sẽ theo gót chân của hai nước...
Trong hoàng cung Tống quốc, A Tước Nhi trở lại địa phương nàng sinh hoạt nhiều năm, nàng rất quen thuộc hoàng cung này.
Nhưng cảnh còn người mất, chủ nhân nơi đây đã biến thành người khác, một đại hán râu quai nón.
“Mỹ nhân! Quả nhiên là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ta thấy mà yêu!”
Tự tay xốc lên mạn che mặt của A Tước Nhi, Ngô Công Lĩnh thưởng thức một phen, sau đó cười ha ha, đắc ý không ngớt.
Hắn cũng không rụt rè, ôm lấy A Tước Nhi, không để ý ánh mắt dị dạng của cung nữ và thái giám, trực tiếp ôm mỹ nhân đi lén lút thưởng thức.
Bây giờ thế cục như vậy, nếu Tống quốc không nhân cơ hội muốn chỗ tốt mới là lạ, A Tước Nhi chính là chỗ tốt mà Ngô Công Lĩnh ghi nhớ đã lâu.
Đến thời điểm này còn nhớ nữ nhân, các triều thần Tống quốc đều rất bất mãn.
Nhưng Ngô Công Lĩnh nghĩa chính ngôn từ, nói muốn rửa nhục cho Tống quốc!
Nói A Tước Nhi là hoàng phi của Tống quốc, lại bị người bắt đi, hận này sao có thể không tiêu!
Các triều thần không phải người ngu, nhưng đối mặt lý do đường hoàng này xác thực không tiện nói gì, từ trình độ nào đó Ngô Công Lĩnh nói cũng có chút đạo lý, năm đó hoàng phi của Tống quốc bị nước khác cường hành bắt đi, đích xác rất mất mặt, muốn trở về cũng chưa hẳn không thể, nói ra thật có tác dụng rửa nhục.
Nhưng then chốt là tâm tư của Ngô Công Lĩnh, căn bản không phải lấy về thu xếp, cũng không phải rửa nhục gì, rõ ràng là muốn bản thân khoái hoạt.
Thôi được rồi, các triều thần Tống quốc cũng quen vị này hoang dâm vô độ.
Mà bên Hàn quốc, đối mặt sứ thần Tống quốc căm phẫn sục sôi, vì một nữ nhân tăng cao đến mức độ quốc hận thù nhà, nhất định phải mang người trở về, ở trong tình hình này vì một nữ tử ngoại quốc gây thù hằn là không đáng.
Nhiếp Chấn Đình không muốn giao người, nhưng đối mặt các triều thần tạo áp lực, cuối cùng phải buông tay.
Hắn không giống Mục Trác Chân và Thương Kiến Hùng, đối với A Tước Nhi cũng không có quá nhiều tưởng niệm, hơn nữa từ khi A Tước Nhi tiến cung, hắn vì vậy mà gặp rất nhiều rắc rối.
Từ Đại Tư Mã Kim Tước bắt đầu, trên dưới cả triều xuất phát từ các loại mục đích, có rất nhiều bởi vì công, có rất nhiều bởi vì hậu cung đấu tranh, nói chung không ngừng có người nói nữ nhân này chẳng lành, bức hắn xử lí.
Đợi đến khi Thương Kiến Hùng bị chính biến lật đổ hoàng quyền, bước theo gót chân của Mục Trác Chân, ngôn luận chẳng lành càng xôn xao.
Bây giờ Tống quốc lại chọn ở thời điểm này đòi người, Nhiếp Chấn Đình cũng không giữ được, tuy trong lòng không cam tâm, cảm thấy mất mặt, nhưng cũng chỉ có thể buông tay.
Ở thời điểm thiên hạ khuấy động, lại có ai sẽ vì một nữ tử yếu đuối mà coi là chuyện to tát, một khi chạm đến lợi ích, sẽ không chút do dự bỏ qua.
Đại chiến sắp tới, mắt thấy không thể tránh được, Khí Vân Tông có khách đến, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư lại lần nữa dắt tay nhau tới.
Hai người đợi một hồi lâu, mới thấy Ô Thường khoan thai lộ diện.
Kỳ thực Ô Thường căn bản không muốn gặp hai người, trước đó hai người có đưa tin gọi hắn đi gặp mặt, hắn đều tìm lý do chối từ, lúc này lại lần nữa bị tìm tới cửa, trốn không xong a.
Song phương vừa thấy mặt, Lam Đạo Lâm mở miệng liền không khách khí.
“Ô Thường, không phải ngươi đang cố ý tránh né chúng ta chứ?”
Ô Thường nhíu mày, ánh mắt nện ở trên mặt đối phương.
“Trốn? Ta cần trốn các ngươi sao? Nếu ta muốn trốn, các ngươi có thể tìm được ta sao?”
Đốc Vô Hư vung tay lên, hắn không phải người thích tán ngẫu, ra hiệu đừng đấu võ mồm, có chuyện nói thẳng.
“Ô Thường, ngươi không phải nói Thương Triêu Tông là người của ngươi sao?”
Ô Thường mắt lạnh quét về phía hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Đốc Vô Hư: “Không phải ta muốn làm gì, Tấn quốc sắp đông chinh, Thương Triêu Tông lại trắng trợn tập kết nhân mã, chuẩn bị đối kháng, ngươi không dự định cho chúng ta một lời giải thích sao?”
Ô Thường: “Vì cái này mà đến tìm ta?”
Lam Đạo Lâm: “Thương Triêu Tông tập kết nhân mã Yên quốc, không giống như là làm dáng.”
Ô Thường: “Cái này còn cần giải thích sao? Nếu như hắn không tích cực, tam đại phái bên Yên quốc có thể bàn giao qua sao? Ta nói qua Yên quốc tất bại, hắn tự nhiên sẽ để Yên quốc bại vong. Làm quá rõ ràng, ngươi cảm thấy tam đại phái của Yên quốc còn có thể để hắn thống ngự tác chiến sao? Bại cũng phải nhìn phương thức phương pháp, các ngươi sẽ không ngay cả cái này cũng không hiểu chứ?”
Lam Đạo Lâm: “Không phải chúng ta không hiểu, mà là chúng ta không hiểu ngươi, là ngươi để chúng ta không yên lòng, ngươi tốt nhất đừng giở trò với chúng ta!”
Ô Thường lập tức đối chọi gay gắt, ngữ khí leng keng.
“Ta giở trò thì thế nào?”
Sắc mặt Lam Đạo Lâm khó chịu, Ô Thường không nhượng, làm người có xúc động muốn động thủ.
Đốc Vô Hư thì không lên tiếng, thờ ơ lạnh nhạt, có vẻ như muốn ngồi xem hai người động thủ đánh nhau.
Bất quá hai người chung quy chỉ là ném lời hung ác, lại không chỉ giao thủ một lần, thật muốn động thủ đánh nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia, đánh cũng không có ý nghĩa.
Lời không hợp, lưu lại cũng không có ý nghĩa, không thấy mặt còn tạm được, Lam Đạo Lâm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, thái độ rất rõ ràng, ngươi giở trò thử một chút xem!
Đuổi hai người đi, Ô Thường quay đầu nhìn về phía Hắc Thạch.
Hắc Thạch lặng lẽ đến gần chờ phân phó.
Ô Thường hờ hững nói: “Đã qua lâu như thế, Triệu Đĩnh kia còn không có triển khai động tác tiếp theo sao?”
Hắc Thạch cẩn thận trả lời: “Còn không có, sau lần kia, thì không có tiếp xúc qua với thuộc hạ.”
Ô Thường trầm giọng nói: “Trước đó ngươi tiếp xúc hắn, có phải nói cái gì không nên nói, đả thảo kinh xà hay không?”
Hắc Thạch vội nói: “Thánh Tôn minh giám, thuộc hạ cực kỳ cẩn thận, tuyệt không có nói cái gì không nên nói. Mao Lư Sơn Trang và Triệu Đĩnh liên hệ cũng ở trong lòng bàn tay của chúng ta, song phương vẫn duy trì liên hệ, không hề đả thảo kinh xà, chỉ là Mao Lư Sơn Trang rất cẩn thận, rõ ràng còn ở trong quan sát.”
Ô Thường: “Quan sát lâu như thế? Đám người kia khó tránh khỏi cẩn thận quá mức rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT