Đổi người khác có thể tương đối tin tưởng, cũng truyền chỉ quân trú rời kinh bình định, bất kể nói thế nào, trước tiên làm nhân mã dời kinh thành rồi lại nói sau.

Một khi vị này đã quyết định lựa chọn, làm việc cũng ác, lấy tội danh tự tạo để điều tướng lĩnh đi, cũng không hề giam giữ thẩm vấn gì, mang thẳng tới nơi không người chém giết, phòng ngừa biến cố.

Trong một đêm, tướng lĩnh trú quân ở kinh đô và vùng lân cận đã có mấy trăm người rơi đầu.

Mà ở bên cạnh động thủ, bên Tử Kim Động đã điều động nhân mã trong phạm vi thế lực của mình hỏa tốc chạy tới kinh thành.

Điều động nhân mã khắp nơi dị thường như thế, nhân viên quân tình đều thông qua phương thức tình báo quân sự đến phòng quân cơ, sẽ có nhân viên điệp báo âm thầm báo cáo lên.

Nhưng phòng quân cơ đã bị Thương Vĩnh trung khống chế, khi có tình báo dị động đều bị Thương Vĩnh Trung đè xuống, không thể báo lên cho Hoàng đế được, hoàng đế đã bị tam đại phái bí mật giam lỏng.

Bên ty điệp báo, đại nội tổng quản Điền Ngữ cũng bị người ta bí mật khống chế, khống chế cùng với Hoàng đế.

Nói trắng ra là, đây là một trận chính biến đại quy mô liên quan tới cả bên trong lẫn bên ngoài.

Sau khi xử lý xong sự vụ bên ngoài, cửa cung mở ra, Thương Vĩnh Trung cần vương cứu giá, xuất lĩnh một đội nhân mã trong tay hắn tiến cung, cầm theo ý chỉ của hoàng đế khống chế cấm vệ quân trong cung.

Đội nhân mã này tới, mỗi phủ nha trong kinh đều không phải người mù, đều phát giác ra nhưng đều bị quan chủ của phủ nha áp chế, ra lệnh không cho phép vọng động, cứ theo lẽ thường xử lý sự vụ là được.

Một đêm này, ngay cả một vài bách tính cũng đều nhận ra bầu không khí của kinh thành có chút quỷ dị.

Xác định đã khống chế thế cục bên trong bên ngoài kinh thành xong, tam đại phái thở phào nhẹ nhõm, có vài người rốt cục cũng đã lộ ra răng nanh.

Lúc trời tờ mờ sáng, bị phong tỏa bên trong ngự thư phòng.

Ngồi sau ngự án kiện, Thương Kiến Hùng nhịn một đêm, hai mắt vằn tia máu, trên mặt đất là một đống đồ bị đập vỡ.

Đại nội tổng quản Điền Ngữ thì đang đi lại trong ngự thư phòng lo nghĩ, sau khi nhận được tin tức.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy trưởng lão Thân Báo Xuân của Tử Kim Động dẫn người xông vào phong tỏa bên trong ngự thư phòng, đối mặt với Thương Kiễn Hùng, hờ hững nói:

“Bệ hạ, hạ chỉ đi!”

Ầm! Thương Kiến Hùng vỗ án, cả giận nói:

“Các ngươi có bản lĩnh thì giết quả nhân đi!”

Muốn hắn hạ chỉ giao quyền, phong Thương Triều Tông là Nhiếp Chính Vương, nghĩ thật là hay!

Thân Báo Xuân cười lạnh một tiếng, không để ý tới nữa, bản thân Thương Kiến Hùng không hạ chỉ, đương nhiên sẽ có người giúp hắn hạ chỉ, xoay người đi tới trước mặt Điền Ngữ, nhìn Điền Ngữ:

“Điền tổng quản, giao danh sách ẩn bí danh của điệp báo ty ra đây!”

Có một vài danh sách quan trọng chỉ có một mình Điền Ngữ nắm giữ.

Điền Ngữ mỉm cười khom người:

“Thân trưởng lão, việc này phải mời bệ hạ ý chỉ mới được.”

“Phải? Ngươi cho rằng ngươi có cho hay không còn quan trọng hơn sao?”

Xoạt! Đột nhiên rút kiếm, một kiếm hàn quang đâm thẳng vào tim của Điền Ngữ.

Xoạt! Bảo kiếm trở về bao.

Thương Kiến Hùng trợn to hai mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Điền Ngữ vẻ mặt đau đớn chậm rãi ngã xuống.

Ngã trên mặt đất trên mặt Điền Ngữ mang theo vài phần khó tin, Thân Báo Xuân đã ở hoàng cung nhiều năm, không biết đã được nhận bao nhiêu lợi ích của ông ta rồi, bây giờ lại dám hạ độc thủ với ông ta như vậy.

Thân Bão Xuân nhìn cũng không thèm nhìn ông ta cái nào, xoay người rời đi. Giao tình những ngày qua thì là giao tình những ngày qua, chuyện lần này gã cũng không trấn áp được. cũng không giúp được, trước đó đã nhận được không ít lợi ích, nhưng bây giờ lúc hạ độc thủ cũng sẽ không mềm tay.

Nếu không phải bên trên thông báo tạm thời không thể giết Thương Kiến Hùng, gã ngay cả Thương Kiến Hùng cũng đã muốn làm thịt rồi, cho một vài chuyện không thể thấy ánh sáng cùng nhau biến mất.

Thương Kiến Hùng kinh ngạc tại chỗ nhìn Điền Ngữ co giật trên mặt đất, xong, nhìn thấy Thân Báo Xuân trực tiếp giết Điền Ngữ là y biết lần này thực sự xong rồi.

Lâm triều, các quan sáng nay lại không tới mà tới thẳng phủ nha mình tọa trấn, nghe theo sự sắp xếp của Cao Kiến Thành, quan sát chặt chẽ tất cả, phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường đều lập tức nhấn xuống, tuyệt đối không thể làm cho người có lòng nhân cơ hội này mà tác loạn, bằng không đừng trách Cao Kiến Thành hắn trở mặt.

Đại đa số bách tính đều không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết cửa thành bị phong bế vẫn chưa mở, binh sĩ rất ít, ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày trong thành cũng không lớn.

Phía sau đám hào môn phú giả này phần lớn đều là quan viên triều đình, tin tức linh thông, cho dù không biết có chuyện gì xảy ra cũng nhận được sự nhắc nhở của người phía sau lưng, bảo phải đàng hoàng một chút, vì vậy đám người bình thường xa hoa trong nháy mắt toàn bộ đã trở nên biết điều hơn, đại thể là quản giáo vợ con, không cho xuất môn.

Lại qua một ngày nữa, rốt cục cửa thành đã mở ra, một đội đại quân phong trần đi tới, Tử Kim Động điều nhân mã phụ cận chạy tới, cũng vào thành, trực tiếp bố trí trọng binh tiếp quản phòng ngự kinh thành, cũng xông vào cung thành tiếp nhận khống chế.

Nhân mã của mình vừa đến, đám Cao Kiến Thành lập tức thả tay chân ra, triển khai loại trừ.

Phàm là đám có bối cảnh hào môn đằng sau Thương Kiến Hùng đều là gà bay chó sủa, nhiều đội nhân mã xông vào, không thèm thẩm lí và phán quyết, trực tiếp xét nhà bắt người, giết người!

Tất cả cửa ngoài cung mở rộng, phủ thái tử mới lập cùng các hoàng tử kể cả gia quyến đều bị bắt, những người trực hệ thì bị giam lỏng trong hoàng cung, người còn lại phàm là có tác loạn hoặc người bị hiềm nghi, người có năng lực đều giết hết không tha!

Trong hoàng cung cũng như vậy, hơn phân nửa thái giám cùng cung nữ bị loại trừ, tiếng khóc lóc kêu thán trong cung không dứt.

Bảo khố hoàng cung bình thường muốn có người lấy trộm là không thể nào, chỉ có điều lần này không phải trộm đêm mà là lấy ngay ban ngày ban mặt. Thương Vĩnh Trung tự mình suất lĩnh người tới mạnh mẽ đập phá, không còn cách nào, Thương Kiến Hùng dẫu chết cũng không chịu mở bảo khố ra, bên này đành mạnh mẽ loại bỏ.

Cũng không phải vì muốn lấy tài vật trong bảo khố mà là muốn lấy thần khí trấn quốc trong bảo khố!

Hai ngày hai đêm không được nghỉ ngơi tốt, Thương Vĩnh trung đã mù quáng, gã đã nói xong với Cao Kiến thành rồi, lấy được thần khí trấn quốc phải do hắn tự mình hiến cho Thương Triều Tông!

“Đại Tư Không, tiểu nữ còn trong cung phụng dưỡng bệ hạ, không biết có thể để nàng xuất cung về nhà hay không?”

Vài tên quan viên triều đình đi tới Cao phủ, tìm được Cao Kiến Thành, đều là nhà có nữ nhi đưa vào cung làm phi tử cho Thương Kiến Hùng, đưa vào cung là vì nhà mình, lúc này cũng không tiện mặc kệ, kiên trì xin tha đến cùng.

Ngồi ngay ngắn sau án kiện, Cao Kiến Thành vuốt râu nói:

“Chư vị đại nhân, yên tâm, đều yên tâm đi, tạm thời cứ kiên trì chút, không sao đâu, sau này người nên về đều có thể về nhà. Nhưng không phải bây giờ, đợi thế cục vững vàng rồi lại xử lý việc này vẫn chưa muộn mà? Chư vị hẳn là biết rõ, hiện tại trong tình huống này, nhỡ có người ở trong cung ra ngoài cấu kết ý đồ tạo hiềm nghi vào bệ hạ thì sẽ không tiện cho mọi người, ta nói có đúng không?”

“Dạ dạ dạ, vẫn là Đại Tư Không nghĩ chu đáo.”

Mấy vị đại nhân liên tiếp nói phải.

Cao Kiến Thành than thở:

“Có vài lời cảnh cáo ta phải nói trước nhé, nếu nữ nhi nhà ai một lòng với bệ hạ sợ là sẽ không ra khỏi cung được nữa. Còn nữa, vì bệ hạ đã có con cái, tốt nhất là vẫn nên ở lại trong cung phụng dưỡng bệ hạ thôi! Bằng không bên Dung thân vương sợ là sẽ suy nghĩ nhiều, cũng là vì muốn tốt cho mọi người mà thôi, các người nói có đúng hay không?”

“Đại Tư Không nói có lý!”

Mấy vị đại nhân đều khúm núm.

Lúc này bốn nhánh nhân mã bị điều trọng địa ở đi kinh đô và vùng lân cận cũng phát hiện ra chuyện không bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play