Đối với lần này, cho dù là Hiểu Nguyệt Các hay người cầm đầu là La Chiếu đều không có biện pháp gì, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhân mã không có cơm ăn, bọn họ lại không cung cấp được thì có thể làm được gì?

Lương thảo! Lương thảo!

Dọc đường đi quân Tần đều không ngừng phát tin tức cầu viện quân Tề, sau khi gặp mặt vừa mở miệng cũng là cầu xin chuyện này.

Quân Tề thật khó khăn, Hô Diên Vô Hận cũng thật khó khăn, đây rõ ràng là âm mưu của Cao Phẩm.

Xác thực mà nói là dương mưu, hơi có chút kinh nghiệm chiến trường thông thường đều có thể nhìn ra, đây là đang ép quân Tần tới làm tiêu hao lương thảo của quân Tề.

Một phát đã phải lo cho cái ăn của trăm vạn người, lượng lương thảo dự trữ hữu hạn trong tay quân Tề cảm thấy áp lực gấp bội.

Nhưng có thể làm gì được chứ? Trừ phi quân Tề đại khai sát giới với minh hữu, tiêu diệt sạch một triệu nhân mã đồng minh, bằng không ngươi chỉ cần dám nói một câu “không thể cho” thì sẽ làm quân Tần đang mù quáng không có gì là có thể không làm được, đi quãng đường này là vì giải quyết cái đói, ngay cả chiến mã cũng đã bị giết không ít.

Nếu còn không cho ăn, Hiểu Nguyệt Các và La Chiếu cũng không áp chế được, đối mặt với áp lực ở dưới chỉ có thể xếp hợp lý cấp lương cho quân khai chiến.

Địa phương xung quanh đã bị nhân mã của hai nước càn quét một lượt rồi, dưới thủ đoạn của Cao Phẩm, địa phương xung quanh đã không còn gì có thể cướp được nữa, có thể có hiệu quả nhanh chóng với việc làm hao hụt đồn lương của quân Tề

Hoặc là khai chiến với trăm vạn quân Tần, hoặc là cấp lương, trừ hai biện pháp này ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Cái giá phải trả khi khai chiến với trăm vạn quân Tần là quá lớn, đối mặt với dương mưu của Cao Phẩm, Hô Diên Vô Hận làm gì cũng không phải, cuối cùng chỉ cung cấp lương thảo trong năm ngày cho quân Tần, tiếp theo duy trì luật cách một ngày tiếp tế một ngày.

Ông ta cũng không thể bằng lòng đưa ra quá nhiều lương thảo cho quân Tần.

Chia phân nửa cho quân Tần cũng không thể, nhân mã của quân Tề nhiều hơn, là hơi tàn mà triều đình Tề quốc muốn duy trì.

Quân Tần cũng không được lựa chọn, biết Hô Diên Vô Hận đang lấy lương thực khống chế bọn họ, quyết định sau khi quan sát kỹ tình huống, một khi phát hiện có gì đó không bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cung cấp cho quân Tần.

Đây chỉ là lựa chọn tạm thời, bất đắc dĩ, lại bị Cao Phẩm lợi dụng sơ hở này để theo dõi.

Đối mặt với phía trên tạo áp lực, mặc dù binh lực có ưu thế tuyệt đối đã nắm chắc phần thắng nhưng Cao Phẩm vẫn muốn cố gắng tránh việc đối kháng trực tiếp, nếu bị Hô Diên Vô Hận đón đầu tấn công một phen không phải cảm giác gì tốt, đến mức độ này mà còn phải hao tổn lớn là điều không cần thiết.

Lần này Cao Phẩm chủ động phái người liên lạc với quân Tần, biểu thị nguyện ý chấp nhận nếu quân Tần đầu hàng.

Bên quân Tần đương nhiên là vừa tức vừa bực, trước đó đầu hàng các người không muốn, bây giờ đã làm bọn ta thành như vậy lại tới nói đồng ý chấp nhận nếu bọn ta đầu hàng, coi bọn ta là cái gì chứ?

Cao Phẩm làm sao có thể không biết bên đó buồn bực, nhưng nếu dám ra tay, tất phải có nơi dựa dẫm, nếu không làm được chuyện này cũng không thể tự nhiên đi làm được.

Khích bác ly gián, lấy việc hiện nay quân Tề keo kiệt lương thảo gây xích mích, nói chiến sự vừa ra, quân Tề tất sẽ lấy quân Tần làm cái khiên chống đỡ.

Đồng thời uy bức lợi dụng, trực tiếp thông báo, nếu quân Tấn phát động thế tấn công toàn diện, quân Tần ngươi nghĩ thử xem có thể ngăn cản quân tiên phong của Tấn quốc ta hay không!

Hứa hẹn với Hiểu Nguyệt Các, chỉ cần lúc này nguyện hàng, sau khi diệt Tề, Tấn quốc nguyện cho phép lấy địa bàn ba châu.

Nếu không hàng, quân Tấn cùng lắm thì đánh đổi thêm vài thứ, tất sẽ một lần hành động đánh bại quân Tần, đến lúc đó Hiểu Nguyệt Các sẽ không chiếm được cái gì hết.

Trận chiến này cuối cùng ai thắng ai thua, nếu Hiểu Nguyệt Các ngươi không mù đều có thể nhìn thấy rõ, nên lựa chọn như thế nào, chính các người tự xem mà làm.

Hiểu Nguyệt Các do dự, chuyện đã rõ ràng, một khi Tấn quốc phát động tấn công toàn diện, bên này có thể ngăn trong chốc lát lại không ngăn được lâu dài, nhưng kết quả của tam đại phái của nguyên Vệ quốc chính là một vết xe đổ, sợ bị lợi dụng không công. Trước đây Cố Viễn Đạt đến đánh Tề Kinh, Cao Phẩm cũng nói sẽ gấp rút tới tiếp viện, cuối cùng lại không điều được một người nào, ngồi xem Cố Viễn Đạt và tam đại phái của nguyên Vệ quốc xong đời, có thể nói là lừa ba phái đến thảm!

Cao Phẩm thì cam đoan nếu quân Tần không tin, đợi hành động của quân Tấn rồi lại nói.

Tình huống phía sau khiến quân Tần kinh hãi, quân Tấn thực sự được điều động, bỏ qua phòng tuyến, toàn diện xuất binh, hùng hổ vây kín tới.

Còn bên Hô Diên Vô Hận lại xuất hiện phán đoán sai lầm, mọi người đều là người cầm đầu thống lĩnh thiên quân vạn mã, Hô Diên Vô Hận nhận định Cao Phẩm không thể dưới tình huống nắm chắc phần thắng này còn bỏ ra cái giá lớn như vậy, Cao Phẩm não tàn còn tạm được. Cho rằng có bẫy, tưởng muốn dụ quân Tề bôn ba làm tăng tiêu hao của quân Tề.

Hô Diên Vô Hận đưa ra sách lược lấy bất biến ứng vạn biến, cho nên mới xuất hiện cục diện hỏng bét như hiện giờ.

Đợi quân Tần đột nhiên phát động tập kích, Hô Diên Vô Hận mới ý thức được không ổn, quân Tần dám động thủ vào lúc này tất là muốn phối hợp tác chiến với quân Tấn, bằng không nào dám, có nghĩa là lần này quân Tấn thật sự sẽ phát động tấn công toàn diện rồi.

Quân Tần tấn công cũng ngoài dự liệu của Hô Diên Vô Hận, trước đó quân Tần binh cường mã tráng, quân Tấn không lợi dụng để đánh quân Tề, ngược lại sau khi đã tàn một nửa mới lợi dụng là có ý gì?

Còn La Chiếu cũng không hổ là một đại danh tướng, hầu như lừa dối ngay dưới mí mắt của Hô Diên Vô Hận.

Đổ lương thực mà quân Tề cung cấp trong năm ngày ra âm thầm tiến hành làm việc dưới đất, lợi dụng bao tải lương thảo đặt trên đất mà âm thầm đào hố bên dưới nó.

Trước đó gã cũng đã dự liệu một khi bên này phát động tập kích, kỵ binh quân Tề có thể sẽ tấn công chớp nhoáng từ hướng nào đó, dự liệu cái hố ngầm này sẽ đối phó với kỵ binh sắc bén nhất của Tề quốc.

Đây cũng là nhiệm vụ chủ yếu nhất mà Cao Phẩm giao phó cho quân Tần, Cao Phẩm kiêng kỵ quân kiêu kỵ của Hô Diên Vô Hận, biết một khi giao chiến toàn diện, quân kiêu kỵ sẽ tạo thành thương vong lớn cho quân Tấn, cho nên mới hy vọng bên này không tiếc trả giá lớn dùng hết khả năng làm quân kiêu kỵ bị trọng thương.

Mà sau khi quân Tần vừa công kích bất ngờ, Hô Diên Vô Hận không thể nào để cánh bên tồn tại uy hiếp to lớn như vậy, trước khi giao thủ toàn diện với quân Tấn tất sẽ nhanh chóng diệt trừ hậu hoạn này, nhanh chóng triệu tập đại quân phản công.

Vì vậy xuất hiện cảnh tượng thê thảm trời long đất lở trước mặt.

“Rút lui!”

Chủ tướng phụ trách tấn công của quân Tề cao giọng hô to.

Trong tiếng chém giết rung trời, nhân mã quân Tề nhanh chóng lui lại phía sau.

Mà dưới mặt đất, quân Tề lui về hướng ẩn núp, tu sĩ quân Tần nhận được chỉ lệnh, lúc này mới đẩy đổ cột gỗ chống trong hầm.

Trên mặt đất nhân mã la liệt, không có sức lực mang vác nữa, sau khi rút lui về phía sau thì nhất thời sụp ra một cái hố sâu, vây đa phần kỵ binh ở trong một cái hố biệt lập, nhân mã đưa đẩy nhau, có người nhảy xuống khỏi chiến mã, nhảy xuống đất bò lên thành hố.

“Bắn cung!”

Gầm một tiếng, bên quân Tần, cung tiễn thủ lập tức bắn ra.

Ở gần đó lại là đại quân thừa cơ xông qua tàn sát...

“Tốt! La Chiếu không phụ danh tướng, có thể ngay dưới mí mắt của giám thị quân Tề thực hiện chiêu này, Hô Diên Vô Hận quả thật là khí số đã tận rồi!”

Được biết quân kiêu kỵ của quân Tần bị thương nặng, sau khi mạnh mẽ đả kích tinh thần của quân Tề, trong quân trướng, Cao Phẩm có thể nói là vỗ án tán dương, lúc này hạ lệnh đại quân đốc hết tốc lực tiến về phía trước, cũng truyền lệnh trọng thưởng cho những người đứng đầu sắp xếp hợp lý quân xung phong tấn công toàn diện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play