Dịch trạm nào đó gửi báo cáo lên cấp trên rằng đột nhiên thiếu mất một dịch tốt, không biết đi đâu, cũng không thấy về nhà. Bề ngoài chỉ là đột nhiên thiếu người, nhưng tin tức truyền ra lập tức kinh động đến bên này, vì họ biết thân phận thực sự của dịch tốt kia.
Quản gia Toàn Kiều đáp: “Bên dịch trạm kia vẫn đang tìm người, không biết có phải vào núi rồi mất tích không.”
“Gã vừa gửi tin về liền mất tích, ngươi cảm thấy có thể trùng hợp vậy sao? Không cẩn thận có khi rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo rồi.”
Toàn Cầu chần chừ nói: “Gã chỉ phụ trách gửi tin đi, không có bất kỳ hành động nào khác, ven đường có nhiều dịch trạm như vậy, làm sao Ngưu Hữu Đạo có thể nhắm trúng dịch trạm kia, nhắm trung gã? Có vẻ rất khó!”
Toàn Thiếu Khang chậm rãi đứng dậy: “Khó nói. Ngưu Hữu Đạo này rất không bình thường, lần đầu giao thủ ta liền phát hiện ra, trong phạm vi thế lực của Độ Vân Sơn, bằng vào thực lực của mình, hắn lại có thể khiến cho người của Độ Vân Sơn nhận thua, dừng tay, bồi thường tiền, từ đó có thể thấy được phần nào bản lĩnh của hắn. Lần thứ hai, là cùng một dịch trạm, cùng một tuyến người phát hiện ra hắn, sau đó, tuy có triệu tập nhân thủ nhưng không phát hiện ra được tung tích của hắn. Lần thứ hai hắn xuất hiện ở dịch trạm kia, liền xảy ra chuyện. Hẳn là hắn đã nghi ngờ rồi!”
Lão rời bàn, chắp tay đi qua đi lại một lúc, đột nhiên dừng bước: “Để an toàn, lập tức thông báo cho tuyến người bị mất tích chuyển đi, lập tức liên hệ tới các dịch trạm trong cảnh nội Xích Châu, những người đang chấp hành nhiệm vụ tương tự phải lập tức lắng xuống, toàn tuyến chuyển đi!”
“Bên trên…”
“Lập tức chấp hành! Ta sẽ giải thích với bên trên!”
“Vâng!”
Ba ngày sau, sắp đến giờ hẹn.
Trong một sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo phái Hắc Mẫu Đơn đi đón ba người Đoạn Hổ rồi gọi Viên Phương đến dặn: “Ta tới chỗ khác quan sát, ngươi ẩn nấp trên đường, xem xem sau lưng bọn họ có người nào không? Nếu không có ai, ngươi mau chóng quay lại đốt đống củi đằng sau sơn cốc hôm qua ta chất kia, rồi gặp bọn họ. Nếu có người, ngươi không nên quay lại nữa, rời đi ngay lập tức. Ta sẽ gặp ngươi ở đây.” Hắn chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
“Vâng!” Viên Phương hiểu ý hắn, khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía, cũng lách mình biến mất trong núi cao rừng sâu.
Vì vậy, khi Hắc Mẫu Đơn đưa ba người Đoạn Hổ quay về, trong sơn cốc không có ai, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Không thấy ai, nàng đành gọi lớn: “Đạo gia…Đạo gia…”
Một lúc sau, có tiếng Viên Phương vọng ra: “Gọi gọi cái gì? Đạo gia đang bận, sẽ quay lại ngay.”
Mấy người nhìn lại, thấy Viên Phương vọt ra từ một bên núi.
Ngô Tam Lượng chỉ đằng sau sơn cốc: “ Mau nhìn, sau núi có khói!”
Mấy người nhìn lại, quả nhiên thấy có khói bốc lên đằng sau núi, bèn bay vút tới xem.
Tới đó, chỉ thấy một đống củi to tướng cháy lên hừng hực, nhưng không thấy người.
Lát sau, Ngưu Hữu Đạo cầm theo mấy con gà rừng thỏ rừng đã làm lông sạch sẽ từ trong núi bay ra, giao cho Hắc Mẫu Đỡn: “Nướng đi, mọi người vất vả rồi, khao mọi người đấy.”
Quay đầu lại hỏi ba người Đoạn Hổ: “Trên đường thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi!” Ba người gật đầu, lấy địa đồ ra, trên đó đều đánh dấu các điểm trạm dịch trên đường.
Ngưu Hữu Đạo bảo ba người ghép ba tấm địa đồ lại làm một, cẩn thận hỏi thăm tình hình.
Ba ngày nay ba người này đếm ra được hơn bảy mươi dịch trạm, nhưng chỉ có mười mấy dịch trạm gần đây mới có dịch tốt gia nhập.
Dù vậy điều này cũng khiến cho Ngưu Hữu Đạo chú ý tới. Gần đây không chỉ có một Triệu Đại Sở kia bổ sung vào dịch trạm, chỉ trên ba con đường này đã có thêm mười người mới.
Tuy người có vẻ không nhiều, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn chú ý tới việc này thì chừng đó đủ để cho hắn ta cảnh giác rồi.
Ngưu Hữu Đạo cầm bút than chì đánh dấu vào những dịch trạm mới bổ sung người kia, nhìn chăm chú, cân nhắc tỉ mỉ không biết những người này bổ sung đến đây là để tìm mình hay là đến là vì mình? Hay hướng nguyên nhân này khác nhau rất lớn, ở chỗ mật độ và số lượng người.
Mới đầu không nhìn ra manh mối gì, không phải tất cả các dịch trạm kia đều ở gần ngã ba như chỗ của Triệu Đại Sở.
Nhưng dần dần hắn cũng nhìn ra chút manh mối, vạch một vòng tròn quanh những khu vực ba người loại bỏ, đặt ngang bút chì bôi bôi lên địa đồ, xóa xóa phần lớn khu vực trogn vòng, chỉ để lại một con đường nhỏ.
Loại bỏ tất cả những thứ quấy nhiễu thị giác, một con đường lộ ra trên địa đồ, có vẻ như tình hình đã rõ ràng.
Những người khác cũng dần dần nhận ra manh mối, Hắc Mẫu Đơn chỉ lên địa đồ, nói: “Những vị trí này rất đáng chú ý, Đạo gia, ngài nhìn xem, mấy cái này, dù đi đường thế nào đi nữa, chỉ cần tới khu vực này, chắc chắn phải đi qua một trong các dịch trạm ở đây. Những điểm khác cũng tương tự. Do vậy, không cần phải sắp xếp người ở tất cả dịch trạm, có thể tiết kiệm rất nhiều người.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu. Hắn cũng đã nhìn ra, vậy tức là hành động lần này không phải bổ sung thêm người vào dịch trạm mà là nhằm vào hắn.
Như thế cũng phù hợp với nghi ngờ của hắn. Nếu dịch trạm nào cũng cài người, thì nước Yến sẽ phải bỏ ra bao nhiêu người mới đủ chứ. Không thể nào chỉ vì hắn mà các nhân viên tình báo của nước Yến ném hết tất cả các việc khác được.
Viên Phương trừng mắt nhìn: “Thế này dễ dàng hơn. Chúng ta chỉ cần xác định được trên đường đi có dịch trạm có thể được cài người, thì lách qua, không cần vừa đi vừa nghỉ, trốn tất cả dịch trạm.”
Ngưu Hữu Đạo phản đối: “Cách này không thực tế. Đầu tiên, chúng ta không quen tình hình trên đường, không biết trên đường nào có dịch trạm, đến gần mới thấy được. Ngươi xem, trên đường này có tới ba dịch trạm…” Hắn chỉ vào đầu đường: “Nếu không phải vì đã điều tra được người được cài vào ở bên trái nhà này, ngươi có thể nhìn ra được sẽ là dịch trạm nào sao? Còn nữa, trên đường đi có không ít dịch trạm được đặt ở đầu cầu bên sông, ngươi có thể đạp sóng qua sông, nhưng ngựa thì phải làm sao? Đi vòng đường bộ xa tít tắm sao? Có mệt quá không? Nếu thực là thế, không cần phải cưỡi ngựa nữa, bay đi cho nhàn.”
Viên Phương gãi gãi cổ cười ha ha, vừa nãy y không nghĩ nhiều như vậy.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn có vẻ hơi bực bội, không biết rốt cuộc hắn muốn đi đâu? Từ đàu tới cuối, không chịu bay, nhất định phải ganh với mấy dịch trạm này. Rõ ràng là chuẩn bị đi xa mà, nhưng rốt cuộc là đi bao xa, đi đến đâu?
“Còn một tình huống nữa, ai dám cam đoan nơi nào cũng đúng như chúng ta phán đoán? Ai dám cam đoan ở một nơi nào đó không dặt thừa người?”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, vậy ý ngài là…?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt đáp: “Người ta tặng lễ mà không đáp lại cũng không hay. Không biết thì thôi, nếu đã biết thì phải thanh trừ hết!”
Đoạn Hổ nghi ngờ hỏi: “Đạo gia, chỉ đựa vào mấy người chúng ta, sợ là không làm được đâu?”
“Đương nhiên chúng ta thì không được, với tổ chức thế này, căn bản chúng ta không thể đấu, các môn phái bình thường cũng không thể đấu. Chúng ta không tưởng tượng nổi tài lực và nhân lực người ta có thể động. Lưu Tiên Tông, Linh Tú Sơn và Phù Vân Tông chỉ cần phái ra bất kỳ một ai cũng có thể ép chúng ta phải chật vật chạy trốn. Môn phái tu hành sau lưng người ta cũng không phải chỉ có ba phái này, cao thủ có thể phái ra cũng không phải chỉ có mấy người này. Nếu chúng ta thực sự muốn nhảy ra cứng đối cứng là đi tìm chết rồi! Cũng không ăn thua gì, nhiều lắm cũng chỉ động lưới, đánh rắn động cỏ, không cắn được mấy cái!”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“ Để người có thực lực chế hành làm đi.” Ngưu Hữu Đạo nhấc ngón tay chỉ Đoạn Hổ và Ngưu Tam Lưỡng: “Cần hai vị cực khổ đi chuyến nữa rồi.”
Hai người trả lời: “Xin Đạo gia phân phó.”
“Các ngươi lạp tức không ngừng không nghỉ chạy đến Kinh thành nước Triệu với tốc độ nhanh nhất, đi tìm năm người. Sứ thần nước Hàn Gia Cát Tầm, Sứ thần nước Tống Đồ Hoài Ngọc, sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc, sứ thần nước Vệ Tùy Phái, sứ thần nước Tề Tả An Niên, tìm được năm người này, không cần nói nhiều, chỉ cần cố gắng giải thích chuyện nước Yến sắp xếp mật thám ở các dịch trạm thôi. Cũng đừng nói là nhằm vào ai, tất bọn họ sẽ cảnh giác, sẽ mau chóng thông báo tới triều đình nước mình cấp tốc đi thăm dò!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT