Nhưng mà, quên đi, ông ta đã không muốn nói thêm gì trong chuyện này nữa, ông ta chỉ nghiêm khắc cảnh cáo:

“Việc này, hai người các ngươi chôn trong bụng cho ta, quyết không thể đề cập với bất kỳ người nào khác, coi như chưa từng có chuyện này, đánh chết cũng không thể nói cho những người khác biết, nghe rõ chưa?”

“Rõ.”

Hai sư huynh đệ cùng nhau đồng ý.

Chỉ có điều Vô Tâm lại có chút nghi hoặc:

“Sư tôn, việc này trừ ta ra chỉ có Nhan Bảo Như và Quách Man biết, tại sao ngài lại biết vậy? Chẳng nhẽ là hai người kia tiết lộ cái gì hay sao?”

Quỷ Y không biết nên nói gì với gã nữa, người đã chết, còn để lộ cái rắm gì nữa, bên Ngưu Hữu Đạo chắc chắn là biết rõ tình hình, nhưng lời khiển trách vừa tới mép, ánh mắt lại chợt lóe lên một cái, trầm giọng hỏi:

“Ngươi ở trong Tề Kinh rất ít khi tiếp xúc với ngoại giới, người tìm ngươi xin giúp đỡ rất khó lay động được ngươi, tại sao ngươi lại biết Ngưu Hữu Đạo giả kia có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo?”

Vô Tâm suy nghĩ lại một chút, nói:

“Là Quách Man phát hiện ra.”

Quỷ Y lập tức hỏi:

“Hiện tại Quách Man đang ở đâu?”

Vô Tâm liếc nhìn ngoài cửa:

“Hình như đang ở dược điền gánh thuốc.”

Quỷ Y lập tức chỉ Vô Tướng:

“Đi, tìm Quách Man đến đây.”

Vô Tướng cảm giác được có chuyện rồi, lúc này mới lắc mình rời đi.

Thầy trò hai người Quỷ Y loanh quanh trong Dược Lư, còn chợt cầm chỗ chai lọ trước đó Ngưu Hữu Đạo lật xem để kiểm tra.

Vô Tâm thì khoanh tay đứng đó, trong lòng là sự nghi ngờ không rõ, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, Vô Tướng trở về, còn dẫn cả Quách Man về.

Quách Man thì trước sau như một, cung kính hành lễ.

Hôm nay tính khí của Quỷ Y không tốt lắm, phất ống tay áo một cái, không cần đa lễ, trước mặt trầm giọng chất vấn:

“Quách Man, trước đây Vô Tâm ở Tề Kinh từng dịch dung cho một người thành Ngưu Hữu Đạo, ngươi còn nhớ không?”

Quách Man liếc nhìn Vô Tâm, nhu thuận gật đầu nói:

“Còn nhớ.”

Quỷ Y trầm giọng nói:

“Làm sao ngươi biết người kia có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo?”

Quách Man suy nghĩ một chút nói:

“Là Bảo Như tỷ phát hiện ra.”

Vô Tâm bỗng nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, cắt lời:

“Không phải ngươi phát hiện sao?”

Quách Man nghiêm túc gật đầu:

“Xem như là ta phát hiện. Chỉ có điều là Bảo Như tỷ phát hiện người kia trước, sau khi ta đề ra nghi vấn mới biết, sau đó liền báo cho tiên sinh ngài.”

Vô Tâm ngạc nhiên, Quỷ Y quay đầu nhìn chăm chú Vô Tâm:

“Đi tìm Nhan Bảo Như đến đây!”

“Vâng!”

Vô Tướng lần nữa lắc mình đi.

Vẻ mặt Quách Man là dáng vẻ mờ mịt, thử hỏi Quỷ Y:

“Lão tiên sinh, lẽ nào có vấn đề gì ư?”

Quỷ Y phất tay áo, gương mặt căng thẳng không lên tiếng.

Ba người ở trong Dược Lư đợi một hồi lâu, chỉ thấy Vô Tướng một mình quay lại, đi vào bẩm báo:

“Sư tôn, tìm khắp trong Dược cốc cũng không tìm được người, hình như Nhan Bảo Như không có ở đây.”

Vô Tâm kinh ngạc:

“Không thể nào, sao lại không thấy được? Nàng ấy chưa bao giờ không chào hỏi mà đã rời đi, sư đệ, ngươi tìm kỹ lại một lần nữa xem.”

“Được, ta sẽ tìm một lần nữa.”

Vô Tướng gật đầu xoay người muốn đi.

“Không cần tìm nữa.”

Quỷ Y nói một câu, mặt căng lên nói:

“Người biến mất rồi, đã chạy mất rồi, còn tìm cái rắm!”

Quách Man vẫn là dáng vẻ mờ mịt:

“Lão tiên sinh, Bảo Như tỷ làm sao vậy?”

Quỷ Y chợt xoay người, không để ý đến nàng, nhìn chằm chằm Vô Tâm, nói:

“Theo ngươi nói khi đó, nếu ta nhớ không lầm, lúc đó sở dĩ ngươi thu nhận Nhan Bảo Như này là bởi vì nàng ta có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo?”

Vô Tâm trầm mặc suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói:

“Vâng, đệ tử nghe nói chuyện nàng có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo từ trong Thiên Đô bí cảnh, bị Ngưu Hữu Đạo ép tới đường cùng, lại nghĩ tới tu vi thực lực của nàng... lúc đó đệ tử đích thực là bởi vì chút tư tâm muốn tìm Ngưu Hữu Đạo báo thù nên mới thu nhận nàng, nghĩ về sau cũng có thể dùng tới. Sau đó Ngưu Hữu Đạo chết, tất cả cũng đều bỏ qua, đệ tử thấy nàng làm việc kiên định nên vẫn giữ lại bên người. Sư tôn, có vấn đề gì không?”

Quỷ Y nổi giận, chỉ vào mũi gã:

“Có vấn đề gì? Nhan Bảo Như kia là do người ra sắp xếp làm nội gian ở cạnh ngươi, ngươi nói có vấn đề gì?”

Trước lúc ở Kim Châu, một nhóm thầy trò bị bại lộ hành tung, lúc đó ông ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều, đoán chừng là thế lực của đối phương khổng lồ, bị người ta tra ra.

Còn vừa rồi, người tới lại dám đi thẳng vào trong Dược Lư của ông ta, xông thẳng vào nơi ở của ông ta mà không có ai phát hiện ra, quả thực coi Dược Cốc này như chốn không người, lúc đó ông ta liền hoài nghi nội bộ có gian tế rồi.

Bây giờ xem ra, quả nhiên.

Quách Man kinh ngạc nói:

“Bảo Như tỷ là gian tế? Điều này sao có thể? Chỗ này của tiên sinh cũng không có đồ gì đáng giá muốn lấy, tại sao lại có thể có gian tế được?”

Vô Tâm cũng cau mày nói:

“Sư tôn, có phải người lầm lẫn gì không?”

“Lầm?”

Quỷ Y hỏi ngược lại một tiếng, trong mắt là sự nóng nảy, quay đầu tìm kiếm xung quanh một lượt, cuối cùng thuận tay lấy cây gậy, đùng một tiếng đập vào đầu của Vô Tâm, như là đang đánh cho cảnh tỉnh lại.

Vô Tâm ôi một tiếng, đau xoa xoa cái ót rồi lùi ra, trên đầu nhanh chóng gồ lên một cục.

Cây gậy trong tay Quỷ Y chỉ vào gã, dáng vẻ như giận quá mức:

“Bởi vì ngươi muốn trả thù Ngưu Hữu Đạo nên đã chứa chấp Nhan Bảo Như, sau cũng bởi vì muốn trả thù Ngưu Hữu Đạo mà chứa chấp tên Ngưu Hữu Đạo giả muốn tìm Ngưu Hữu Đạo báo thù, hơn nữa người sau vẫn là do Nhan Bảo Như đáp cầu dắt mối, ngươi còn không nhìn ra vấn đề ở đâu sao? Người ta nắm được nhược điểm của ngươi, đang lợi dụng ngươi đó!”

Vô Tâm vẫn còn có chút nghi hoặc, xoa gáy nói:

“Sư tôn, Nhan Bảo Như có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo, mọi người đều biết mà!”

Quỷ Y phẫn nộ:

“Ngu xuẩn! Người ta có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo, vì sao lại cứ cố tình đi cùng ngươi làm gì? Chuyện này chẳng lẽ không thể là do người ta cố ý sắp xếp vậy sao? Giống như ngươi mà còn muốn tìm Ngưu Hữu Đạo người ta báo thù ư? Ngươi cũng không nghĩ xem hạng người làm mưa làm gió thiên hạ này là hạng người gì, chuyện ngươi lừa ta gạt như cơm bữa rồi, chỉ một tên mọt sách may mắn giữ được cái mạng mà muốn đấu với bọn họ ư?”

“Ngay cả tư cách giao thủ với người ta ngươi cũng không có, người ta đã sớm biết rõ lá bài ẩn của ngươi rồi, người ta nắm rõ nhược điểm của ngươi, nương vào oán hận của ngươi với Ngưu Hữu Đạo, đầu tiên là sắp xếp Nhan Bảo Như vào, lại lợi dùng ngươi tạo ra Ngưu Hữu Đạo giả, liên tục hạ thủ với ngươi nhưng ngươi lại không hề phát hiện ra!”

“Báo thù? Ngươi báo thế nào đây? Ngươi mà muốn báo thù cái quỷ ấy! Người ta đã sắp xếp người ở bên cạnh ngươi rồi, nhất cử nhất động của ngươi người ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, từ đầu tới cuối ngươi đều bị giật dây bởi người ta, phàm là ngươi có bất kỳ dị động nào làm cho người ta mất hứng, người ta chỉ cần nói một tiếng, không cần hắn phải động tay, bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào cũng có người có thể giết chết ngươi!”

“May mắn là ngươi còn chưa làm xằng bậy gì! May mắn chính là ngươi chưa tìm được cơ hội báo thù! Bằng không, ngươi làm gì còn giữ được cái mạng để ngu xuẩn ở đây, đã sớm chết mất xác rồi!”

Vô Tâm trầm mặc, tuy sư phụ đã nói rõ ràng chuyện này ra rồi nhưng gã lại vẫn nửa ngờ nửa tin, chuyện này e rằng gã không biết rõ, nhưng bình thường Nhan Bảo Như đối đãi với gã như vậy, bằng vào trực giác, cảm giác Nhan Bảo Như không giống người sẽ làm hại gã.

“Còn ngươi nữa!”

Quỷ Y lại chỉ vào Quách Man:

“Tiên sinh nhà ngươi ngu xuẩn, ngươi cũng ngu xuẩn theo à? Ta thấy bình thường ngươi cơ trí, quen gió chiều nào theo chiều ấy, so với nội gian còn nội gian hơn, ở cùng nội gian lâu như vậy lẽ nào không nhìn ra được chút manh mối nào sao?”

Quách Man nhất thời tỏ ra oan ức, lẩm bẩm:

“Bảo Như tỷ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play