Nếu thật sự ép những người này làm phản, nhiều người chạy được như vậy sẽ làm loạn, trước mắt, Phiêu Miểu Các thật sự là không làm gì được.
Nếu làm lớn chuyện làm ảnh hưởng tới ý đồ ổn định cục diện của bên trên, gã cũng không có cách nào khai báo với cấp trên.
Nghĩ tới lúc trước, Phiêu Miểu Các hoành hành thiên hạ có uy phong bậc nào, mấy người tùy tiện tới cũng có thể làm cho một môn phái lớn như vậy phải nơm nớp lo sợ, quy củ, dễ bảo, không ngờ bây giờ lại luân lạc tới mức im hơi lặng tiếng như thế này!
Không có cách nào, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, nảy sinh kế hoạch tính sổ ác độc trong tương lai.
Trong đại điện nghị sự, một mình ở trong đó, Tây Hải Đường rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, La Thu chết cũng không có khả năng trở lại nữa, rốt cục gã cũng có thể thả lỏng, bằng không sẽ vô cùng bị dày vò.
Hiện tại gã không sợ nữa, cho dù bị người của Phiêu Miểu Các phát hiện ra cái gì, bằng thực lực của gã, chạy trốn không có bất cứ vấn đề gì.
Nếu La Thu ở đây, muốn chạy chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chạy thoát...
La Thu chết, tin tức vừa xuất hiện đã mang cho thiên hạ sự chấn động không hề nhỏ.
Từng người từng người trong cửu Thánh chết đi, tin tức truyền ra mang tới ảnh hưởng tới các thế lực khắp nơi, mang tính áp đảo, không ít người cho rằng lần này cửu Thánh thật sự xong đời rồi!
Bây giờ ngay cả thế tục dân gian đều rối rít bàn tán chuyện này, bởi vậy có thể thấy được sức uy hiếp của Phiêu Miểu Các đã mất đi, lực uy hiếp toàn diện cũng đã hoàn toàn tiêu tan.
“Hồ đồ, đây là chuyện ngươi có thể nói sao?”
Nha hoàn đang ríu rít bàn luận chuyện nghe được bên ngoài có liên quan tới việc La Thu chết đi, Phượng Nhược Nam nghe được đột nhiên nghĩ tới thân phận của mình cùng việc này khả năng sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng, lúc này mới vỗ tay vịn của cái ghế một cái, nha hoàn ngầm thè lưỡi, mau chóng ngậm miệng.
Ngồi ở một bên, Thương Thục Thanh hơi nở nụ cười nói một câu:
“Tẩu tử, người trong thiên hạ đều đang bàn luận, không sao đâu.”
Phượng Nhược Nam suy nghĩ một chút cũng phải, bây giờ ngay cả tiểu dân ở đầu đường cuối ngõ cũng đang nghị luận sôi nổi, mấy Thánh còn có thể giết sạch người trong thiên hạ sao? Không khỏi thì thầm một tiếng:
“Xem ra Phiêu Miểu Các đích thực là đã mất đi sức ràng buộc với thiên hạ này rồi.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy...”
Nha hoàn lại lập tức ríu rít tiếp lời.
Thương Thục Thanh lại nhìn về phía ngoài cửa, nhìn vị trí biệt viện Mao Lư, thần sắc mê man, nói thầm trong lòng, là do bàn tay của hắn sao?
Nếu là trước đây, nếu liên tiếp có chuyện lớn như vậy xảy ra, nàng chắc chắn sẽ không thể liên tưởng được, nhưng sau khi biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, thêm nữa thời gian này nàng và Ngân Nhi lại lần lượt bị người ta sắp xếp đi, sau đó liền có đại sự xảy ra, về sau nữa, Nguyên Sắc liền xảy ra chuyện.
Nàng cũng không ngốc, ngược lại, nàng rất thông tuệ, lập tức ý thức được Nguyên Sắc gặp chuyện không may không thoát khỏi liên quan tới Ngưu Hữu Đạo.
Cửu Thánh liên tiếp gặp chuyện không may, người chết, người biến mất, mất tích, thực sự làm cho nàng hết hồn, đại khái đã hiểu Ngưu Hữu Đạo ẩn mình như vậy là đang làm gì, trong lòng vừa lo lắng vừa kiêu ngạo, thiên hạ này ngoại trừ Đạo gia thì ai dám làm vậy nữa?
Mà từ lần trước sau khi gặp Ngưu Hữu Đạo hai người cũng chưa từng gặp mặt lần nữa. Biết chuyện quan trọng, nàng cũng không dám tùy hứng, không dám chủ động đi tìm, từ nhỏ đến lớn nàng luôn không cho là mình có tư cách bốc đồng.
Thỉnh thoảng cũng gặp vài lần, chỉ có điều chỉ là từ xa nhìn Ngưu Hữu Đạo lấy thân phận là Vương Tiếu đi cùng Vân Cơ, sợ gặp phải chuyện gì nên không dám lên trước nói chuyện gì.
Sau khi nói mấy câu vớ vẩn, Phượng Nhược Nam nhìn thấy Thương Thục Thanh đang thất thần, đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Thục Thanh thất thần như vậy, bây giờ lại gặp được không khỏi thở dài một tiếng. Cả đời không lấy chồng, ngay cả nam nhân có tư vị gì cũng không biết, nếu cứ vậy làm gái lỡ thì sống quãng đời còn lại thì như thế nào?
Nghe thấy câu nói tỉnh thần, Thương Thục Thanh nhìn về phía Phượng Nhược Nam, không biết tẩu tử có ý gì? Cảm thán, chỉ có điều lại biết tẩu tử đang càng ngày càng có phong phạm vương phi, hiện nay da thịt non mỡn cũng đẫy đà hơn nhiều, so với trước đây đã tăng thêm vài phần hương vị nữ nhân, cũng không giống nữ tướng quân xách thương lên ngựa trước kia nữa.
Phượng Nhược Nam lại đang nhìn Ngân Nhi đang ngồi ở ngưỡng cửa ăn đồ ăn, buồn bực Thương Thục Thanh xong lại bắt đầu buồn rầu vì Ngân Nhi:
“Nha đầu ngốc Ngân Nhi này không phải là có bệnh gì đấy chứ? Mỗi ngày đều ăn không ngừng, kỳ lạ dọa người, ta không phải chê nàng thích đoạt đồ ăn của Dân nhi, chỉ có điều con người nhỏ bé này sẽ không ăn tới mức gặp chuyện không may đấy chứ?”
Dân nhi ý là chỉ con trai Thương Triệu Dân của nàng, tên này là do Ngưu Hữu Đạo đặt cho.
Nghe được câu xưng hô nha đầu ngốc, trong miệng đang nhai đồ ăn vặt, Ngân Nhi bỗng nhiên quay đầu, dáng vẻ rất không vui vẻ, trực tiếp tặng Phượng Nhược Nam hai chữ:
“Xấu xa.”
“...”
Phượng Nhược Nam không nói.
“Ngân Nhi, không được vô lễ!”
Không khỏi cảm thấy tức cười, Thương Thục Thanh lên tiếng giáo huấn một câu, sau đó nói với Phượng Nhược Nam:
“Tẩu tử không cần lo lắng, Hồng Nương thường xuyên thi pháp kiểm tra cho nàng ấy mà, không có chuyện gì đâu”
Phượng Nhược Nam thổn thức lắc đầu:
“Thật có thể ăn như vậy sao! Được rồi, nói đến Hồng Nương, đã lâu chưa gặp được nàng ấy rồi.”
Thương Thục Thanh:
“Ta cũng không biết, nói là đi ra ngoài làm việc rồi.”
Bên này, lúc mấy nàng ấy đang nói chuyện, biệt viện Mao Lư ở bên cạnh, mọi người tạm thời đặt chân trong mật thất dưới lòng đất, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ cũng đang thu thập hành trang chuẩn bị xuất phát.
Chỉ có thể là chỗ đặt chân tạm thời, vương phủ và biệt viện Mao Lư sau lần bị hủy trước bây giờ còn chưa xây dựng lại xong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhanh chóng xong được.
Viên Cương và Lữ Vô Song không biết lần này Ngưu Hữu Đạo đi tới Dược cốc là muốn làm gì, chỉ có điều đều xuất hiện hộ tống.
Đợi Ngưu Hữu Đạo giao phó xong một vài chuyện, Viên Cương hỏi:
“Đạo gia, Toa Huyễn Lệ kia chẳng lẽ ngươi không muốn gặp một lần ư? Trong thư mà Vương Tôn gửi tới có nhắc tới nàng ấy, đã nhiều lần khẩn cầu chúng ta chăm sóc tốt cho nàng.”
Gia Cát Trì đã đưa Toa Huyễn Lệ an toàn tới, tạm thời sắp xếp sống ở bên ngoài thành.
Lữ Vô Song:
“Vương Tôn này có thể coi trọng nữ nhi của Toa Như Lai như vậy, coi như là không phụ ân đãi của Toa Như Lai.”
Nàng còn chưa biết thật ra Vương Tôn là cậu của Toa Huyễn Lệ, đừng nói là nàng, ngay cả bản thân Toa Huyễn Lệ cũng không biết mình còn có một người cậu.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc một hồi, cuối cùng hơi lắc đầu nói:
“Nàng cũng không biết ta còn sống, vẫn là không gặp thì tốt hơn, ngươi sắp xếp cho người đưa nàng đến bí địa đi. Chuyện Toa Như Lai bị ngộ hại... trước tiên tạm thời đừng nói cho nàng ấy biết, chờ sau này ta sẽ tự mình nói cho nàng ấy biết. Hãy nói Toa Như Lai có việc không tiện lộ diện.”
Viên Cương gật đầu:
“Được, đã biết.”
Ngưu Hữu Đạo không cần phải nhiều lời nữa, gật đầu với Vân Cơ, lúc này Vân Cơ mới mang hắn chui xuống đất.
Sâu trong đại hải, sóng lớn phập phồng, hỏa sơn đảo biệt lập.
Trong Dược cốc bốn mùa thường xuân, Quỷ Y tới lui, tay áo bào rộng phất qua đi vào Dược Lư, kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy một tạp dịch của Dược Cốc đang lật tìm gì đó trong một đống chai chai lọ lọ.
Quỷ Y vừa nhìn đã thấy nổi giận, những thứ bên trong Dược Lư há có thể là chỗ ai cũng có thể lật tung được, lúc này mới chất vấn:
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tạp dịch quay đầu, nở nụ cười:
“Tiên sinh đã tới.”
Quỷ Y ngẩn ra, người bên trong Dược Cốc ông ta đều biết hết, trước mắt rõ ràng là một người xa lạ, lúc này mới trầm giọng hỏi:
“Ngươi là người nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT