Một nhà ba người vừa bước xuống bậc thang, Lê Vô Hoa đang kéo người đi bỗng nhiên dừng bước, đưa con trai cho Hải Như Nguyệt ôm, sau đó kéo hai mẹ con ra sau lưng bảo vệ, trầm giọng nói.

“Ai?

Một người đội mũ vàng rộng có vải che màu đen xuất hiện, bước vào trong đình viện, sau đó không nhanh không chậm đi về phía ba người.

Lê Vô Hoa nhanh chóng quan sát tình hình bốn phía, thấy vẫn yên tĩnh, có thể xác định chỉ có một người đến đây, nhưng tình hình quỷ dị lúc trước không cho phép hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Người kia đi đến ngoài một truợng thì dừng bước, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, nghiệt chủng của các ngươi cũng đã lớn như vậy rồi.

Lê Vô Hoa trầm giọng nói.

“Các hạ là người nào, hình như nhà ta không có thù oán gì với ngươi.

Người đến cười ha ha.

“Không thù không oan? Tu hú chiếm ổ chim khách, có tính là thù oán không?

Vốn dĩ nghe được giọng nói còn cảm thấy quen tai, cả người Hải Như Nguyệt chấn động, thốt lên.

“Chấn nhi! Ngươi là Chấn nhi?

Lê Vô Hoa nghe vậy cũng chấn động, hơi mở to hai mắt nhìn, đây là Tiêu Thiên Chấn?

Nhìn người xung quanh đều ngã xuống, biết kẻ đến không phải là người lương thiện, một cảm giác sợ hãi xông lên đầu, bây giờ hắn không trêu chọc nổi Tiêu Thiên Chấn nữa, người kia là cao thủ đứng đầu trên Đan Bảng, một trận chiến thành danh!

Không nói đến những cái khác, chỉ riêng bối cảnh Quỷ Y, Vạn Động Thiên Phủ của hắn đã phải kính sợ ba phần.

Lúc trước, khi Tiêu Thiên Chấn một trận chiến thành danh, trong lòng hắn đã âm thầm lo lắng, nhưng lại không thể hoá giải được, nhưng sau đó không thấy Tiêu Thiên Chấn xuất hiện, còn nghĩ là chuyện đã qua, không ngờ vẫn không thoát khỏi một kiếp.

Người đến nghe được giọng nói của Hải Như Nguyệt, nắm chặt hai nắm đấm, giống như đang run rẩy, sau đó cứng rắn nói.

“Tiện nhân không biết xấu hổ, cũng xứng làm mẹ người khác sao?

Nếu hắn thật sự là Tiêu Thiên Chấn, vừa nhìn thấy đôi nam nữ chó má này này đứng chung một chỗ, thì sẽ nhớ ngay đến hình ảnh qua khe cửa sổ ngày đó, hình ảnh đó như ác mộng không ngừng quấn lấy hắn.

Hải Như Nguyệt nước mắt rơi như mưa, bước lên, nàng đau khổ lắc đầu, khóc lóc không kiềm chế được trong nháy mắt, Lê Vô Hoa kéo nàng lại, lắc đầu.

Hải Như Nguyệt không phải người ngu, nàng chẳng những không ngốc, ngược lại còn rất khôn khéo, nếu không thì đã không thể đi từ hoàn cảnh gian nan đến ngày hôm nay được, nhìn tình hình này thì nàng đã biết, con trai quay về báo thù, về báo thù. Lại nghe được lời mắng mỏ đó, càng hiểu rõ, tình mẹ con đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn đến để đòi lại công đạo cho Tiêu gia.

Nàng biết bây giờ con trai rất lợi hại, Lê Vô Hoa đã từng nói, hắn đã trở thành nhân vật mà Lê Vô Hoa khó có thể thấy được bóng lưng, Lê Vô Hoa không thể trêu vào, cũng không ngăn cản được, ngay cả toàn bộ Vạn Động Thiên Phủ cũng không dám trêu chọc người kia.

Con trai đánh một trận nổi danh xong, làm cho chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ cuống quýt chạy đến hỏi, lo lắng có chuyện xảy ra.

Nói cách khác, bởi vì Lê Vô Hoa lúc trước không khống chế được dụ,c vọng cá nhân, làm không tốt nên Vạn Động Thiên Phủ gặp phải phiền phức, chuyện nhà lớn đến mức toàn bộ Tề Kinh đều thấy được, bối cảnh bây giờ của Tiêu Thiên Chấn, ngay cả thế lực lớn như Hiểu Nguyệt Các dù dùng lỗ vốn dung không lật được chút bọt nước nào.

Tên Quỷ Y, càng uy danh hiển hách hơn ở Tề Kinh, không ai dám tùy tiện trêu chọc

Một lần kia, Tiêu Thiên Chấn cũng danh chấn thiên hạ.

Đương nhiên, đây là đối với nhiều người khác, còn nếu như người đạt đến cấp độ kia, sẽ không để Quỷ Y vào trong mắt.

Nhưng đám người Hải Như Nguyệt này thuộc phần nhiều người khác.

Nghe được con trai danh chấn thiên hạ, Hải Như Nguyệt vừa kiêu ngạo vừa khổ sở.

Khổ sở với mình không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, bạc đãi con trai. Kiêu ngạo là vì con trai bây giờ có tiền đồ.

“Mẹ, đừng khóc!

Đứa bé trong ngực vươn tay lau nước mắt cho nàng.

Hải Như Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, giao đứa bé cho Lê Vô Hoa, muốn đi lên, lại bị Lê Vô Hoa gắt gao kéo tay không thả, mặc kệ nàng dùng nước mắt cầu xin, cũng không cho nàng mạo hiểm tự mình đi lên.

Hải Như Nguyệt không có cách khác, chỉ có thể nức nở nói với con cả.

“Mẹ xin lỗi con, Chấn nhi, là mẹ xin lỗi con!

Nắm đấm của Vô Tướng run rẩy, giận dữ mắng.

“Tiện nhân câm miệng! Ta không có loại mẹ như ngươi, ngươi mà cũng xứng làm mẹ ta sao? Tiện nhân nhà ngươi, làm cho liệt tổ liệt tông Tiêu Gia phải hổ thẹn, hôm nay ta có thể đến đây, chính là nhờ ông trời có mắt, không bỏ quên Tiêu gia ra!

Hắn ngửa mặt lên trời rên.

“Ngay cả ông trời đều không chịu nổi, để cho ta rửa nhục cho Tiêu Gia!

“A...

Bỗng nhiên Hải Như Nguyệt dùng hai tay che mặt, gào lên tê tâm liệt phế, bị con ruột nói những lời thế này, làm nàng còn khó chịu hơn cả cái chết, mỗi chữ như dao nhọn, khoan tim thấu xương. Cũng là do nỗi khổ khó nói, nhưng lúc đối mặt với đứa con trai này, nàng chẳng thể thốt nên lời.

Lê Vô Hoa không muốn cho con trai mình thấy cảnh này, thi pháp làm cho bé ngủ say, cũng đau buồn nói.

“Dù sao nàng cũng là mẹ đẻ của ngươi, năm xưa vì ngươi mà hi sinh nhiều thứ, mặc dù nàng có làm sai điều gì, thì ngươi cũng không có tư cách nói nàng như thế!

Vô Tướng cười lạnh, nói.

“Một đôi cẩu nam nữ, đúng là tình chàng ý thiếp thật!

Lê Vô Hoa nhìn thấy vợ khóc thành lệ nhân, đau lòng nói.

“Tiêu Thiên Chấn, nếu như ngươi còn có một chút lý trí, thì phải biết phụ thân ngươi trước đây là loại người gì, một kẻ mắc bệnh nguy kịch, dựa vào đám tu sĩ để kéo dài tính mạng, có người con gái bình thường nào sẽ gả cho hắn không? Có nhiều chuyện không thể trách mẹ ngươi được, nàng cũng bất đắc dĩ.

Vô Tướng giận dữ mắng mỏ.

“Vậy còn ngươi? Ngươi cũng bất đắc dĩ sao?

“...

Lê Vô Hoa không phản bác được.

Hải Như Nguyệt nức nở nói.

“Chấn nhi, năm đó ta không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác nữa, ta chỉ muốn hai mẹ con ta có một con đường sống, nếu như con hận ta, vậy thì là lỗi của ta, nếu con có oán hận gì nữa, cứ nhắm đến ta. Con hãy xem ta nuôi con nhiều năm cực khổ, thả bọn họ đi đi.

Nàng xưng là “ta”, không dám xưng “mẹ” nữa.

Nói xong thì muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Lê Vô Hoa kéo lại, không cho quỳ, làm gì có đạo lý mẹ quỳ con chứ.

Vô Tướng càng tức đến run rẩy cả người, lúc đầu đối với hắn thế nào, vậy mà bây giờ lại giữ gìn hai cha con này như thế, vừa so sánh thì hắn đã tức nổ phổi, dữ tợn nói.

“Bà yên tâm, nhìn công lao nuôi dưỡng ta nhiều năm, ngươi thích làm chủ Kim Châu này, ta sẽ giúp ngươi, để cho ngươi tiếp tục làm, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ giết tên gian phu và nghiệt chủng của ngươi, dù sao tiện nhân dễ dãi như ngươi không lo không tìm được gian phu khác.

Lời này có thể nói rất ác độc, nhưng cũng có vài phần sự thật, nam nhân của Hải Như Nguyệt không chỉ có mình Lê Vô Hoa, sau khi hắn rời khỏi đó, bởi vì chú ý đến, nên nghe được vài tin đồn, để khống chế Kim Châu, Hải Như Nguyệt từng cấu kết với nhiều người trong Kim Châu, nhưng sau đó những người kia đều chết dưới tay Lê Vô Hoa, ngược lại chứng thực lời đồn.

“Không!

Bỗng nhiên thấy bóng người con trai lóe lên như quỷ mị, Hải Như Nguyệt hét lên một tiếng thê lương thảm thiết, giang tay muốn ngăn lại.

Vô Tướng ra tay thấy vậy, càng tức giận, lực đánh ra không hề lưu tình!

Lê Vô Hoa hất tay lên, đầy Hải Như Nguyệt qua một bên, tay kia thi pháp đẩy con trai ra ngoài, hắn muốn liều mạng một phen.

Vô Tướng như thấy ảo giác, hắn thấy được một bóng người ôm được đứa bé sau lưng Lê Vô Hoa.

Ầm! Một tiếng nổ vang vọng, Lê Vô Hoa phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, cả người lung lay sắp đổ, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Mà Vô Tướng cũng bị chấn bay ngược ra, sau khi đứng vững, hắn nghiêm nghị nói.

“Người nào?

Lê Vô Hoa suýt chút nữa ngã xuống cũng quay đầu lại nhìn, vừa rồi có một luồng pháp lực giúp đỡ hắn, cản lại một kích trí mạng, giúp hắn còn sống sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play