Quản Phương Nghi thử nhắc nhở một câu.

“Ngũ Thánh muốn xếp tai mắt vào môn phái, chẳng lẽ chỉ có mỗi Phiêu Miểu Các làm việc này, chẳng lẽ bọn họ không tự mình khống chế một bộ phận thám tử mà Phiêu Miểu Các không biết?

Lữ Vô Song nói.

“Ngươi quá lo rồi, Cửu Thánh kiềm chế lẫn nhau, giữa các bên đều dùng trăm phương ngàn kế, vì vậy sẽ không có ai tốn thời gian và nhân lực để mắt đến nhân gian, nên bọn họ mới giao việc này cho Phiêu Miểu Các xử lý, nhân gian không phải là chiến trường bọn họ tranh đấu. Lúc trước, khi bọn họ mới quật khởi thì có thể làm như vậy, dù sao cũng đi lên từ nhân gian, phía sau Cửu Thánh đều nghĩ biện pháp đưa thám tử của mình vào trận doanh lẫn nhau.

Quản Phương Nghi ừ một tiếng, khẽ gật đầu, nàng hiểu rồi, hỏi tiếp.

“Đạo gia, bên phía Công Tôn Bố làm sao bây giờ?

Lữ Vô Song trả lời thay.

“Hắn không ở trên danh sách.

Quản Phương Nghi ngạc nhiên nói.

“Không có? Chẳng lẽ hắn chưa gia nhập vào Phiêu Miểu Các?

Lữ Vô Song nói.

“Ta nói với Hoắc Không tránh vài quốc gia ra, bao gồm cả nơi này, để hắn không đưa danh sách thám tử ra ngoài.

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo.

“Có lẽ là vì Công Tôn Bố, còn những nơi khác là để che giấu.

Quản Phương Nghi không hiểu, hỏi Ngưu Hữu Đạo.

“Đạo gia, vì sao ngài lại muốn tha cho hắn?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Năm xưa hắn lên Ngũ Lương Sơn nương tựa ta, có công lao sáng tạo và phát triển mạng lưới tình báo cho Mao Lư Sơn Trang. Nếu không phải ta phân phó hắn phụ trách tình báo trung tâm của Mao Lư Sơn Trang thì hắn cũng không bị Phiêu Miểu Các để mắt đến, có vài việc không có cách khác… Cứ cho hắn một cơ hội đi, xem hắn lựa chọn thế nào.

Quản Phương Nghi gật đầu.

Lữ Vô Song lại nhịn không được lắc đầu, mặc dù để cho Hoắc Không tránh đi vài nơi để che mắt, nhưng có lẽ Hoắc Không cũng nghi ngờ ý của bọn họ, chỉ vì một kẻ nội gian, làm gì phải liều lĩnh làm ra chuyện này chứ? Trước đây mạo hiểm cứu La Phương Phỉ, suýt chút nữa tất cả mọi người đều chết, vết xe đổ còn mới tinh, vậy mà không chịu học xong bài học đó đã làm tiếp.

Nàng phát hiện, có đôi lúc vị này có lòng dạ đàn bà, hoàn toàn không giống người làm nên nghiệp lớn, nàng phát hiện mình đoán không sai, trong lòng vị này có chút giống với Viên Cương.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại người thế này làm cho người khác rất yên tâm, ít nhất thì sau khi tiếp xúc, nàng bất giác đã yên tâm hẳn, mặc dù còn có vài rắc rối với Viên Cương, nhưng cũng tin rằng bên này sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván với người một nhà, nên làm việc không giữ lại chút nào…

Yên Kinh, phủ Đại Tư Không, trong chính phòng, sau khi nói chuyện một lúc với phu nhân trong đại sảnh, Cao Kiến Thành trầm giọng nói.

“Nàng bảo đảm được không?

Phu nhân của hắn chỉ nhỏ giọng hỏi ngược lại.

“Thiếp bảo đảm, chàng tin được không?

Gương mặt của Cao Kiến Thành kéo căng, hắn đứng dậy, sắc mặt phức tạp đi ra bên ngoài, phu nhân hắn thì cúi đầu ảm đạm ngồi bên cạnh bàn trà.

Cao Kiến Thành đứng chờ quản gia Phạm Chuyên ở trong đình viện, sau đó hắn trực tiếp đến thư phòng.

Không cần lão gia ra hiệu, Phạm Chuyên phất tay ra hiệu cho người hai bên đi theo hắn vào trong chính phòng, cửa phòng đóng lại…

Cao Kiến Thành ngồi ngay ngắn trong thư phòng, hắn như nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra trong lòng không ngừng nổi lên gợn sóng.

Người của Tiêu Dao Cung bí mật đi đến, nói phu nhân của hắn là người của Phiêu Miểu Các, tuân theo ý của Phiêu Miểu Các, muốn hắn bí mật xử quyết.

Thật ra hắn đã biết thân phận của phu nhân từ bên chỗ Ngưu Hữu Đạo rồi, nhưng lại không dám ra tay, lần này đã trực tiếp bị lộ, hắn không phải lo lắng gì nữa.

Mặc dù phu nhân là hắn tái giá cưới về, nhưng dù sao cũng làm vợ chồng với nhau nhiều năm, có tình cảm, vì vậy hắn muốn biết sao phu nhân lại phản bội hắn.

Kết quả phu nhân hắn thẳng thắn nói cho hắn, nàng gả cho Cao Kiến Thành là do Phiêu Miểu Các sắp xếp, mặc dù không khẳng định, nhưng nàng đoán là phu nhân trước của hắn đã bị Phiêu Miểu Các giết hại, mục đích rất rõ ràng.

Nhưng dù thế nào, vợ chồng lâu năm cũng trở thành người thân, trước đó Cao Kiến Thành còn nghĩ muốn tha cho nàng một lần.

Nhưng vừa rồi hai người nói chuyện, nàng cam đoan thì hắn có thể tin được sao?

Đúng vậy, có thể tin được sao? Hơn nữa, chỉ cần nàng còn sống, vậy thì khó mà thoát khỏi được thân phận kia.

Trừ phi có thể trốn đi hoàn toàn, nhưng bên Phiêu Miểu Các lại muốn thấy người chết để xác nhận, nên hắn kết thúc cuộc nói chuyện.

Mộc lúc sau, Phạm Chuyên đi đến, nhỏ giọng bẩm báo.

“Phu nhân "Treo cổ tự tử bỏ mình".

Cao Kiến Thành nhắm mắt không nói, nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu lui ra.

Phạm Chuyên lặng lẽ rời đi.

...

“Tiên sinh, thám tử ở trong các thế lực dần dần không truyền tin tức về, đã làm cho người trong các để ý.

Thiên Đô Phong, Phiêu Miểu các, Nhạc Quang Minh đi vào trong phòng Hoắc Không, thấp giọng bẩm báo.

Hoắc Không đứng bên cửa sổ thở dài, nói.

“Chúng ta phải đi, nếu ngươi không chạy thì không kịp mất! Chúng ta đi trước, sau đó liên hệ với người bên dưới chạy trốn, đợi đến khi tin tức truyền đến bên Thánh Địa thì chúng ta cũng đã thoát.

“Vâng, ta đi sắp xếp việc này.

Nhạc Quang Minh vội vàng đi.

Vậy là, Chưởng Lệnh Phiêu Miểu Các và Hữu Sứ Nhạc Quang Minh bỗng nhiên biến mất, các thế lực của Nguyên Sắc cũng bất ngờ chạy trốn, nhưng trong đó có thám tử của các thế lực khác, bọn họ gửi tin tình báo về, nhưng không kịp ngăn cản.

Rất nhanh, bên Đại Nguyên Thánh Địa cũng nhận được tin tức của Hoắc Không, nói rằng Nguyên Sắc mất tích, Ngũ Thánh có ý đồ ra tay với mọi người, vì vậy, Đại Nguyên Thánh Địa cũng đảo mắt cái không còn người nào.

Không có người phụ trách, nhiều người giữ chức vị quanh trong đều mất tích, bên trong Phiêu Miểu Các lập tức lộn xộn.

May mắn rằng bên trong có người đứng đầu đứng ra ổn định thế lực của mình, Phiêu Miểu Các không đến mức loạn hoàn toàn.

Phiêu Miểu Các phái người đi điều tra vì sao thám tử lại không gửi tin tức về, vậy mà không tìm được thám tử ở đâu nữa.

Giống như Lữ Vô Song đã nói, dù sao liên quan đến quá nhiều người, cuối cùng cũng có cá lọt lướt, có người vô tình tránh thoát một kiếp, là do có người vô ý hoặc là sự cảnh giác đã giúp mình thoát khỏi âm mưu.

Nhận được những tin tức của cá lọt lưới báo về, Phiêu Miểu Các phát hiện không đúng, không quan tâm gì nữa, bọn họ trực tiếp nhảy ra ngoài, lập tức phái người chạy về các phái, tìm tin tức của những người mất tích.

Thấy bên trên truy vấn, các phái đều đưa pháp chỉ của chưởng lệnh Hoắc Không ra, các thành viên Phiêu Miểu Các biết tình hình thì rất kinh hãi, cuối cùng ra lệnh ngừng hành động tiêu diệt kia của các phái.

Nhưng vốn dĩ được gọi là cá lọt lưới, đó là vì các phái đã bắt đầu hành động, đờ đến khi bọn họ đào thoát báo tin, tin tức được đưa đến Phiêu Miểu Các, bên kia không kịp phái người đi kiểm tra tình hình, làm cho các phái kết thúc hành động, còn kịp nữa sao?

Hoàn toàn không kịp, đã xong việc từ lâu, nhiều nhất là có thể cứu được vài người bị bắt là chưa kịp ra tay thôi.

Hành động lặp đi lặp lại này của Phiêu Miểu Các làm cho lòng người bàng hoàng, các phái biết rõ nhưng cứ phải giả vờ không biết.

...

Thiên Đô Phong, Phiêu Miểu các, Ô Thường, Tuyết bà bà, Lam Đạo Lâm, La Thu, Đốc Vô Hư, năm người đi vào một căn phòng, người đứng hoặc ngồi, có thể đối diện hay đưa lưng về cửa, cũng có người mang khuôn mặt lạnh lùng, cũng có người âm trầm cả khuôn mặt.

Từ sáng đến tối, bọn họ chia nhau ra tọa trấn các quốc gia, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nên nhanh chóng chạy về.

Tai mắt ở khắp nơi bị thành trừ, không có tin tức đáng tin, còn tọa trấn cái rắm gì nữa, trốn tự chơi một mình sao?

Các phái đã tiêu diệt hết thám tử Phiêu Miểu Các có trong danh sách, cũng biết được kết quả hành động.

Chỉ mình phạm vi thế lực của Tử Kim Động thôi đã có mấy trăm thám tử bị giết, những quốc gia lớn nhỏ xung quanh, hải ngoại, còn có những người được giấu trong thế tục, tổng cộng có hơn hai vạn người mất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play