Trên mặt Nguyên Phi bỗng nhiên hiện lên sự bi phẫn, sau đó nàng ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, cười ra nước mắt.

Nguyên Xuân kéo tóc nàng ngửa ra sau.

“Không nghĩ đến đúng không?

Nguyên Phi cười đến ho khan, thật vất vả mới ngừng lại được, nàng cực kỳ vui vẻ nói.

“Ta đã biết, không phải Nguyên Sắc kêu ngươi đến thẩm vấn ta, là ngươi tự ý chủ trương, bây giờ hắn không ở đây, bởi vì hắn không dám để cho ngươi đến thẩm vấn ta.

Cảm nhận được ý chế giễu nồng đậm, Nguyên Xuân buồn bực xấu hổ không hiểu được, nàng ta rút trâm gài tóc ra, thuận tay hung ác đâm vào vai nguyên Phi, làm máu nhuộm cả quần áo.

“Ư…

Nguyên Phi ăn đau rên lên, sau đó quật cường cười.

“Ngươi có biết vì sao hắn không dám để ngươi đến thẩm vấn ta không? Có phải lúc hắn cưới ngươi thì nói cho ngươi, không muốn bại lộ thân phận vợ chồng là để bảo vệ ngươi, là để tránh cho Bát Thánh khác ra tay với ngươi, che giấu tung tích cũng vì tránh những chuyện như vậy xảy ra?

Ánh mắt của Nguyên Xuân hiện lên sự bối rối.

Nguyên Phi thấy phản ứng của nàng, cười ha ha ra nước mắt.

“Có phải rất ngạc nhiên vì sao ta biết điều đó không? Bởi vì ta cũng là thê tử bái đường của hắn!

Nguyên Xuân đúng thật là thẹn quá hóa giận, nàng không chịu chấp nhận sự thật này.

“Đừng có châm ngòi ly gián!

Sau đó Nguyên Xuân rút trâm gài tóc ra, hung ác đâm xuống, liên tiếp đâm vào da thịt Nguyên Phi.

Nguyên Phi thống khổ giãy dụa, nhưng nàng đã mất đi năng lực chống lại, bị nắm chặt tóc không thể né tránh được, bên vai đã bị đâm nát thành thịt vụn.

Đợi đến lúc Nguyên Xuân dừng tay, Nguyên Phi lại thở dốc nói.

“Có lẽ ngươi cũng chẳng phải là duy nhất, trước ta còn có nhiều nữ nhân khác nữa, không biết có giống ngươi không, ai cũng biết là hi vọng xa vời, nhưng vẫn ảo tưởng trở thành phu nhân duy nhất của Đại Nguyên Thánh Tôn, sẽ có ngày được Vô Lượng Quả kia, có dung nhan vĩnh trú, trường sinh bất tử!

“Tiện nhân, im miệng!

Nguyên Xuân vung tay hung ác đánh một cái tát.

Bùm! Bên ngoài có tiếng nổ vang lên, ngay sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt.

Nguyên Xuân dừng tay, vọt nhanh ra ngoài cửa, chỉ thấy một đám người đang giết vào, nàng còn nhìn thấy Sa Như Lai.

Bên này không ngờ rằng người Đại La Thánh Địa còn chưa hết hi vọng, dám đánh vào tận đây, trận đánh bất ngờ này làm cho bên này trở tay không kịp.

“Hai người các ngươi canh chừng nàng, nếu có kẻ muốn vào cứu Nguyên Phi, lập tức giết chết nàng!

Nguyên Xuân gọi hai tên cao thủ đi vào canh giữ Nguyên Phi, chính mình đi nghênh địch.

Kẻ dẫn người đánh vào không chỉ có mình Sa Như Lai, còn có Lục Chi Trưởng, trên danh nghĩa là đến cứu thê tử của mình.

Lục Chi Trưởng là bị Sa Như Lai dụ đến, nếu Sa Như Lai không xui khiến hắn, chỉ cần kiêng kỵ Nguyên Sắc bên này, Lục Chi Trưởng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy, bởi vì lỡ may Nguyên Sắc quay về, hậu quả có thể nghĩ được rồi đấy. Thật ra hắn không biết Sa Như Lai dám ra tay là vì biết Nguyên Sắc đã chết, nên kéo theo Lục Chi Trưởng để có thêm lực lượng, cũng có thể chia sẻ sự nguy hiểm trong đó nữa.

Sa Như Lai là giả vờ giả vịt đánh, còn Lục Chi Trưởng lại chơi thật.

Người của hai Thánh Địa đánh nhau, trận doanh của hai bên điên cuồng dùng Thiên Kiếm Cương Ảnh công kích đối phương, làm cho cả toàn bộ phủ thành Nam Châu chấn động, không biết bao nhiêu người dân trốn trong nhà run lẩy bẩy.

Trong vương phủ, trước đó đợi một lúc lâu cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, đoán là đã xong việc, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh mới chui khỏi mật đạo lên mặt đất, vừa mở miệng hỏi tình huống các tu sĩ canh gác thế nào, sát vách bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn và chém giết rung trời, giống như trời sụp đất lở.

“Đi!

Một đám tu sĩ lại phải che chở Thương Triều Tông trốn chạy.

“Vương gia!

Giọng nói của Quản Phương Nghi vang lên, nàng lách mình nhảy xuống, phía sau là một đám người của Mao Lư Sơn Trang, Quản Phương Nghi gấp gáp đến gần báo cáo.

“Vương gia, hai bên đã khai chiến toàn diện, sử dụng Thiên Kiếm Phù một cách trắng trợn, nếu trốn trong mật đạo thì chưa chắc đã an toàn, nên rút lui trước.

Thấy nàng nói như vậy, chắc chắn đây là ý của Đạo Gia, hắn không cần mạo hiểm ở lại đây, lúc này Thương Triều Tông mới ra lệnh rút lui.

Hoàn toàn không phải mạo hiểm ở lại đây nữa, trước đó là sợ làm cho người khác nghi ngờ mới không đi, mà bây giờ ở lại đây, ngược lại làm cho người ta nghi ngờ thêm.

Chạy, Quản Phương Nghi đứng ở trên một nóc nhà nhìn lại, thở dài một hơi, lần này Mao Lư Sơn Trang xem như bị phá hủy hoàn toàn rồi.

Người bên này vừa đi không lâu, trận chém giết đã lan đến vương phủ, phá nát hết đình viện đài các của bên vương phủ.

Đối với người của Đại La Thánh Địa và Đại Nguyên Thánh Địa, có phải vương phủ hay không, phá thì cứ phá thôi, bọn họ chẳng hề quan tâm.

Trong lúc chém giết kịch liệt, có người vọt đến bên người Sa Như Lai, hét lên.

“Toa tiên sinh, đã tìm được các chủ.

“Tốt!

Sa Như Lai vui vẻ trả lời.

Mà ngay lúc này, có một bóng người từ trên trời bay xuống, vừa ra tay đã giống như Thanh Long quét ngang, giết cho Đại Nguyên Thánh Địa kêu thảm một trận.

La Thu đến rồi! Thấy hắn đến, người Đại Nguyên Thánh Địa không dám tiếp tục chém giết nữa, nhanh chóng chạy về phía sau.

Không thấy Nguyên Sắc ra mặt ngăn cản, Nguyên Xuân đâu dám ở lại, lúc nàng chạy trốn cũng không quên Nguyên Phi, Nguyên Xuân lách mình vào trong, rút trâm gài tóc ra.

Ầm! Cả người Nguyên Phi ngã khỏi ghế xuống đất, cơ thể nàng co quắp, con mắt bình thường kia cũng bị chọc mù, bị trâm gài tóc xuyên thủng, trâm gài tóc chưa đâm sâu vào sọ não của nàng, máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra.

Không dừng lại ở đó, Nguyên Xuân nhanh chóng dẫn người chạy trốn, trước khi đi nàng ta tự tiện ra tay giết Nguyên Phi thì thôi, vậy mà còn muốn chọc mù con mắt còn lại của Nguyên Phi luôn, có thể thấy được trong lòng Nguyên Xuân hận Nguyên Phi đến mức nào…

La Thu giơ tay đứng trong mảnh phế tích, đám người Sa Như Lai lập tức đi ra chào hỏi, sau đó ra lệnh cho người bên dưới không cần đuổi theo người Đại Nguyên Thánh Địa nữa.

La Thu quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía hai sư huynh đệ, nói.

“Ai cho các ngươi tự tiện đánh? Các ngươi không sợ Nguyên mập mạp lấy đầu các ngươi sao?

Trong lòng Lục Chi Trưởng lo lắng, nhưng Sa Như Lai đã đứng dậy nhận nồi, nói.

“Sư tôn, đệ tử thấy sư tôn đã dẫn Nguyên Sắc đi, nghĩ Phương Phỉ còn ở trong sơn trang, nên mới gấp gáp dẫn người đánh vào, nếu không đợi đến lúc Nguyên Sắc quay về thì không có cơ hội. May mắn, nơi này đã bị đánh nát, không thể giấu người được, nên cuối cùng đệ tử đã tìm ra Phương Phỉ.

La Thu lạnh lùng nói.

“Tìm được Phương Phỉ rồi sao?

Sa Như Lai trả lời.

“Vâng, vừa tìm được ở đây.

La Thu lạnh lẽo nhìn bốn phía.

“Nguyên Sắc chưa quay về sao?

Sa Như Lai nói.

“Không thấy quay về.

La Thu hơi nhíu mày, lúc trước hắn rời khỏi đây, vốn định trực tiếp quay về nơi tọa trấn, không ngờ Nguyên Sắc lại đuổi theo không tha.

Đợi đến lúc Nguyên Sắc từ bỏ chuyện đuổi theo, hắn lại cảm thấy nhàm chán không có chuyện gì làm, sau đó lại cảm giác hành động của Nguyên Sắc rất kỳ lạ, biết rõ là tốn công vô ích, vậy mà còn đuổi theo hắn lâu như vậy làm gì?

Lúc này La Phi mới ý thức được Nguyên Sắc có vấn đề, nên quay về đây, ai ngờ thấy phía dưới đã đánh nhau hỗn loạn, vì vậy mới có cảnh trước mắt.

“Thánh Tôn, Toa tiên sinh.

Phía sau vang lên tiếng gọi, hai người bị kêu quay đầu lại, chỉ thấy có một người được nâng đến, chính là La Phương Phỉ.

Lúc này bờ môi của La Phương Phỉ đã tím bầm, sắc mặt biến thành màu đen, rõ ràng đã trúng độc.

Người đến bẩm báo, lúc tìm được thì không ai chú ý đến, sau đó mới biết được người đã trúng độc.

Sa Như Lai giật mình hoảng sợ, thật ra trong lòng hắn đã sớm biết, Ngưu Hữu Đạo cũng tìm được một ít đan dược trên người Nguyên Sắc, nhưng không biết cái nào là giải dược, không dám tự ý cho La Phương Phỉ ăn vào, nên để hắn đưa người cho Quỷ Y cứu là ổn thỏa nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play