Vân Cơ thở dốc nói.

“Bị Nguyên Sắc đánh.

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói.

“Ngươi đánh với Nguyên Sắc sao? Không phải ta đã nói ngươi không được để hắn thấy mặt, cảm giác không đúng thì lập tức chạy đi ngay sao?

Quay đầu nhìn về phía La Phương Phỉ bên cạnh, nói.

“Sao ngươi lại đưa nàng đến đây?

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Vân Cơ độn địa ẩn núp bên cạnh, đề phòng Nguyên Sắc phát hiện mình trúng độc thì sẽ ra tay với La Phương Phỉ, nếu phát hiện không thấy người, sau đó mới phải đối phó với La Thu.

Đợi đến lúc hai người đánh nhau, Vân Cơ sẽ trả người về chỗ cũ, sau đó Sa Như Lai dẫn người đến đấy, giả vờ như cứu được người ra.

Tất nhiên, hắn cũng đã dặn dò, có thể cố gắng hết sức là được, nếu như thấy tinh hình không đúng thì từ bỏ ngay, không đáng bỏ tính mạng vào đây.

Vân Cơ lắc đầu, nói.

“Ta không gặp Nguyên Sắc. Ở chỗ giam La Phương Phỉ có cấm chế Nguyên Sắc bố trí, cũng may người đến đó là ta, nếu như người khác đi thì không thể đến gần La Phương Phỉ mà không làm Nguyên Sắc phát hiện được. Nguyên Sắc bày trận rất kỳ công ở dưới đất, trừ phi có thể tìm được chính xác nơi nhốt người, nếu không thì hắn có thể khống chế La Phương Phỉ trước khi được người đến cứu rồi.

“Ngay cả như vậy, cho dù ta đến gần La Phương Phỉ trước Nguyên Sắc, nhưng vẫn đụng phải cấm chế của Nguyên Sắc. Hắn bố trí đường đi vào rất khéo léo, có thể từ trên mặt đất nhanh chóng đến gần chỗ La Phương Phỉ. Ta cũng không muốn đưa La Phương Phỉ về đây, nhưng không có cách khác, Nguyên Sắc truy sát ta ở dưới đất, hoàn toàn không cho ta cơ hội đưa người quay về.

“Mặc dù không chạm mặt, ta vẫn bị Nguyên Sắc đánh cho bị thương nặng, thực lực của hắn cao hơn ta nhiều, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.. Sau khi trốn chạy được, hoàn toàn không có sức lực độn địa đưa người về, hết cách rồi, ta đành đưa nàng về đây.

Lữ Vô Song thở dài, nói.

“Ta nói rồi, Nguyên Sắc không đơn giản như vậy, sao hắn có thể làm cho người khác dễ dàng cứu người đi được chứ, không cần mạo hiểm như vậy, nhưng Đạo Gia của ngươi vẫn ôm suy nghĩ đó. Người thì cứu được, nhưng có thể sống quay về đã là may mắn lắm rồi.

Vân Cơ thở dốc nói.

“Cứu được sao? Chưa chắc đâu, mập mạp chết tiệt kia có chuẩn bị phía sau, bày ra một cái bẫy liên hoàn. Hắn làm bẫy độc châm trên người La Phương Phỉ, nếu như vội vàng đưa người đi thì sẽ không phát hiện ra, mà hắn tạo ra bẫy rập này, cho dù là ai cứu La Phương Phỉ đi, đều là đang hại nàng.

Vân Cơ nghiêng đầu nhìn La Phương Phỉ, nói.

“Sau đó ta mới phát hiện ra, mau nhìn nàng đi, nàng đã trúng độc.



Cạch! Chiếc hộp này bình thường chỉ có Nguyên Sắc mới có thể chạm vào, Nguyên Xuân cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong có một cái đầu lâu.

Nguyên Xuân đang cảm thấy ngạc nhiên, trong đầu lâu bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt, một con chuột trắng chui ra khỏi hốc mắt của đầu lâu.

Không phải chuột, mà là một con dơi lông trắng.

Sau khi Bạch Bức leo ra, bỗng nhiên nó dang rộng hai cánh, vẫy phạch một cái bay lên, trốn vào trong bóng đêm mịt mờ.

Nguyên Xuân vô cùng ngạc nhiên nhìn...

Trên không, La Thu phi hành về phía trước, Nguyên Sắc vẫn đuổi theo không tha.

Thỉnh thoảng La Thu lại quay đầu nhìn, không thèm quan tâm.

Thật sự không biết là đã bị Nguyên Sắc lừa, Nguyên Sắc cũng biết, La Phương Phỉ được cứu ra không thể chạy xa được, việc mà hắn cần làm bây giờ chính là ép La Thu ở đây, chờ đợi Bạch Bức quay về cho hắn biết nơi ẩn nấp của La Phương Phỉ.

Bạch Bức ngửi theo mùi “Hương Huyết” tìm đến mục tiêu, đợi hắn quay về, chỉ cần La Thu không ở đây, những binh tôm tướng cua dưới trướng La Thu tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Như vậy thì hắn có thể dễ dàng cướp La Phương Phỉ về.

Có người đang khiêng một cái bao tải đến, Quản Phương Nghi kiêng nó đi vào sơn động.

Nhìn thấy bao tải được thả xuống đất, rõ ràng bên trong có một người, Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi.

“Chuyện gì vậy?

Quản Phương Nghi lo lắng nói.

“Đạo gia, xảy ra chuyện lớn rồi, Nguyên Sắc hoàn toàn không trúng độc, Nguyên Phi bị bắt, bắt sống, đã rơi vào tay đám người Nguyên Sắc.

Ngưu Hữu Đạo và Lữ Vô Song nhìn nhau, cả hai đều có chút giật mình.

Quản Phương Nghi cúi người, mở bao tải ra, bên trong chính là Viên Phương đang trừng to mắt không động đậy nổi.

Thấy người là Viên Phương, Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu ý của Quản Phương Nghi.

Để cho Viên Phương cố ý lộ ra tung tích của Nhan Bảo Như làm mồi dụ Nguyên Phi ra, chỉ cần Nguyên Phi không ngốc, chắc chắn sẽ đoán được Viên Phương chính là nội ứng.

Bây giờ Nguyên Phi đã sa lưới, nếu như bị cạy miệng, khai ra La Thu thì không sao, đám người La Thu không sợ gì bọn họ, nhưng nếu khai Viên Phương ra thì phiền to rồi.

Người quen Viên Phương đều biết, tên này không có xương cốt cứng rắn gì hết, nếu như bị cực hình thì sẽ khai hết ra, hậu quả rất làm cho người ta lo lắng.

Nếu như chỉ xem Viên Phương là nội gian của La Thu còn được, nhiều nhất là liên lụy đến người trong Mao Lư Sơn Trang, nhưng nếu Viên Phương khai ra Ngưu Hữu Đạo còn sống, vậy thì chuyện lớn rồi, không chỉ ảnh hưởng đến toàn bộ Mao Lư Sơn Trang thôi đâu.

Quản Phương Nghi khống chế Viên Phương đầu tiên, đúng là một hành động sáng suốt, cho dù Viên Phương mất tích làm cho Nguyên Sắc nghi ngờ, nhưng cũng không tạo thành hậu quả xấu nhất, La Thu gây sự thì Phiêu Miểu Các chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hơi suy nghĩ một chút, Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi.

“Bây giờ Nguyên Phi ở đâu?

Quản Phương Nghi nói.

“Đang ở bên Sơn Trang, bị thuộc hạ của Nguyên Sắc khống chế. Đạo Gia, chúng ta phải nhanh lên, không thể để Nguyên Phi sống được, nếu không toàn bộ Sơn Trang đều bị vạ lây.

Lữ Vô Song nói.

“Nói cho người trong sơn trang biết, nếu rút lui được thì rút lui ngay đi, người ở trên tay Nguyên Sắc, dựa vào thực lực chúng ta thì không thể đến gần Nguyên Phi để giệt khẩu được.

Quản Phương Nghi lo lắng nói.

“Không thể rút lui. Nếu như rút lui, người Mao Lư Sơn Trang vừa chạy, không có vấn đề cũng biến thành có vấn đề, Vương Phủ và Tử Kim Động sẽ gặp phiền phức. Đạo Gia, vẫn nên ra tay giệt khẩu thì hơn, bây giờ Nguyên Sắc đang đánh với La Thu, không ở bên sơn trang.

Nàng không muốn làm lớn chuyện này, muốn đảm bảo an toàn cho bản thân và người xung quanh.

Ngưu Hữu Đạo hỏi.

“Ngươi chắc chắn là Nguyên Sắc đã đi?

Quản Phương Nghi nói.

“Chắc chắn, ta tận mắt nhìn thấy, còn lúc nào quay về thì không biết, vì vậy chúng ta phải nhanh lên.

Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, nhanh chóng sắp xếp.

“Hồng Nương, ta để Gia Cát Trì đi theo ngươi, ngươi và hắn đi vào thành. Đến tìm Sa Như Lai, nói cho hắn biết mọi chuyện, kêu hắn dùng danh nghĩa cứu La Phương Phỉ để xông vào Sơn Trang, sau đó Gia Cát Trì sẽ giấu thực lực núp trong đám người của hắn, sau đó tùy theo hoan cảnh mà diệt trừ Nguyên Phi.

Ánh mắt của Viên Phương nằm trên mặt đất quay vòng, Gia Cát Trì? Trong lòng ngầm kêu lên một tiếng, hóa ra tu sĩ Nguyên Anh mà Thánh Cảnh đuổi bắt đang ở chỗ Đạo Gia.

“Được!

Quản Phương Nghi gật đầu, sau đó chần chừ nói.

“Để Gia Cát Trì biết quá nhiều chuyện có được không? Nếu không thì để Vân Cơ đi theo ta thích hợp hơn.

Ngưu Hữu Đạo thở dài.

“Vừa rồi nàng chạy trốn dưới lòng đất bị Nguyên Sắc đánh cho bị thương, suýt chút nữa không quay về được, chỉ dựa vào một hơi để chạy đến đây, bây giờ đang bị thương nặng, không thể đi ra chém giết được nữa. Đúng rồi, ngươi nhớ báo cho Sa Như Lai biết, chúng ta đã cứu được La Phương Phỉ ra.

“Đã hiểu.

Quản Phương Nghi gật đầu đồng ý.

Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng cúi người, ra tay giải cấm chế trên người Viên Phương, dùng tay lôi hắn đứng dậy, nói.

“Đi theo ta.

Viên Phương lập tức cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau hắn, không nói tiếng nào, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.

Cái đức hạnh này làm cho Lữ Vô Song nhịn không được nhìn hắn chằm chằm, người bên ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng lại kẻ tiểu nhân ưa nịnh.

Sâu trong sơn động, Vân Cơ đã dùng Thiên Tể Đan, khoanh chân ngồi chữa thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play