Thức ăn thường ngày đưa cho Nguyên Sắc vẫn giống y như thường, nhưng đến khi bên Mao Lư Sơn Trang phát hiện ra số lượng đồ ăn dư lại không đúng, bọn họ mới phát hiện ra được, quan sát tỉ mỉ mới biết Nguyên Sắc có khả năng không ở đây.

Nếu như Nguyên Sắc không ở đây, vậy thì dùng Ngân Cơ làm mồi có hiệu quả, Nguyên Sắc đã quay về Thánh Cảnh.

Nhưng vấn đề là đám tùy tùng Nguyên Phi lại không đi, còn ở Mao Lư Sơn Trang, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là chỉ có một mình Nguyên Sắc rời đi, sau đó hắn còn muốn quay về đây.

Nói cách khác, kế hoạch dẫn dụ Nguyên Sắc rời đi đã thất bại.

Lư Vô Song nói.

“Lần này thì phiền phức rồi, nếu như hắn vẫn luôn ở đây, ngươi và Vân Cơ lại chậm chạp không quay về, bên phía Cung Lâm Sách sẽ không gánh được lâu nữa, thật sự không được, ngươi và Vân Cơ chỉ có thể mất tích ngoài ý muốn thôi.

Cũng chỉ có thể mất tích, ngay cả chết cũng không dám chết, dù chết cũng phải có thi thể để kiểm chứng, cũng chẳng thể chết mà hủy đi thi thể được. Hộ vệ bên cạnh Nguyên Sắc có tính cảnh giác rất cao, chết ở lúc này đã làm cho bọn họ nghi ngờ rồi, nếu như không tìm thấy được thi thể, Nguyên Sắc không tra được ra Cung Lâm Sách mới là lạ đấy, nếu như Cung Lâm Sách bị điều tra thì sẽ bị lộ tu vi ngay.

Trong mắt Ngưu Hữu Đạo lộ ra ý lạnh.

“Còn chưa đến mức đó, ta còn có chuẩn bị phía sau, ta muốn xem xem, cuối cùng hươu sẽ chết về tay ai!

Ngay lúc này, bên ngoài sơn động có một người bước vào, không phải ai xa lạ, chính là Quản Phương Nghi, nàng vừa vào thì đã vội vàng báo cáo.

“Đạo Gia, Nguyên Sắc đã quay về.

Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi.

“Có phát hiện ra điều gì khác thường không?

Quản Phương Nghi nói.

“Còn mang theo một người về, che mặt, không thấy rõ là ai, nhưng nghe các huynh đệ miêu tả, có lẽ là một nữ nhân.

“Nữ nhân?

Ngưu Hữu Đạo hơi lặng yên, chợt thốt ra một cái tên.

“La Phương Phỉ!

Lữ Vô Song gật đầu, nói.

“Đúng vậy, Nguyên mập mạp trực tiếp bắt La Phương Phỉ đến đây,

Mọi chuyện giống như trong dự đoán, bên Ngân Cơ bị lộ ra, chắc chắn Nguyên Sắc sẽ bắt La Phương Phỉ lại để thử áp chế Ngân Cơ, nhưng bọn họ không ngờ rằng Nguyên Sắc lại dẫn người về đây.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Nếu thật là La Phương Phỉ, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có tin tức của Thánh Cảnh. Hồng Nương, ngươi lập tức trở về, đặc biệt chú ý, nhìn thử xem Nguyên Sắc nhốt người ở đâu.

“Vâng!

Quản Phương Nghi lấy ra một xấp tình báo bên Mao Lư Sơn Trang thu thập được ra, sau đó nhanh chóng rời đi.

Không ngoài dự đoán, sau một ngày, Sa Như Lai đã đưa tin đến, trong đó có kèm theo tin tức Ngân Cơ gặp mặt Nguyên Sắc.

Gặp mặt xem như là trong dự đoán, nhưng không ngờ Nguyên Sắc lại dám ra tay, may mà trước đó đã có chuẩn bị sẵn.

Trong tin tức nói lên Sa Như Lai cực kỳ tức giận, nói Nguyên Sắc trực tiếp quay về Đại Nguyên Thánh Cảnh bắt La Phương Phỉ đi, cũng mắng to Nguyên Sắc vô sỉ.

Cướp người thì cướp người đi, vậy mà kẻ không biết xấu hổ Nguyên Sắc kia, còn che mặt lại giả làm đạo tặc, còn mặc một thân đồ đen.

Nhưng nhìn cái dáng người, cộng thêm thực lực kia nữa, đồ đần cũng biết là kẻ nào, thiệt cho Nguyên Sắc còn có thể làm ra chuyện này được.

Sa Như Lai tổng kết ra hai chữ: Vô sỉ!

Nguyên Sắc mặc áo đen che mặt? Ngưu Hữu Đạo và Lữ Vô Song không nhịn được hai mặt nhìn nhau, lại trợn tròn hai mắt, không khỏi nghi ngờ, có phải người khác hay không? Vì sao Nguyên Sắc lại làm được ra chuyện sứt sẹo thế này chứ?

Sa Như Lai còn nói, hắn đã đưa tin cho La Thu, đồng thời căn dặn Ngưu Hữu Đạo, phải tuân thủ hứa hẹn, đảm bảo an toàn cho La Phương Phỉ.

Nói đi nói lại, hình như còn lo lắng vì Nguyên Sắc rất thích mỹ nhân, bên người hắn còn nuôi không ít nữ tử để mua vui nữa.

Thật ra trước đó Sa Như Lai không lo lắng như vậy, nhưng thấy Nguyên Sắc che mặt để đến cướp người, xem người khác như kẻ ngu sao? Không biết hắn có ý gì? Quá dọa người đi mất, Toa Như Lại nhịn không được lo lắng Nguyên Sắc sẽ làm loạn với La Phương Phỉ.

Nội dung trên thư làm cho Ngưu Hữu Đạo lo lắng, hắn hỏi Lữ Vô Song.

“Dựa vàosự hiểu biết của ngươi với Nguyên Sắc, hắn có làm gì La Phương Phỉ không?

Lữ Vô Song nói.

“Không đến mức đó đâu! Dù sao nàng cũng là nữ nhi của La Thu, nếu như chọc giận La Thu, Nguyên Sắc cũng không chịu nổi, dù sao hắn cũng không phải là chưa từng thấy mỹ nhân bao giờ, không đến mức không biết cả chuyện đó. Nếu nói là giết La Phương Phỉ còn được, chứ làm chuyện kia thì không đâu.

“La Thu cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, có lẽ hắn sẽ đến tìm Nguyên Sắc tính sổ!

Ngưu Hữu Đạo nói thầm một tiếng, chợt quay đầu nói với Vân Cơ.

“Trả lời thư! Nói làm theo kế hoạch ban đầu, đến địa điểm dự định bắt sư đồ Quỷ Y. Ngao Phong phải nhanh chóng đánh vào Vô Lương Viên, phải phá hủy cây Vô Lượng Quả! Mặt khác thì báo cho Hồng Nương và Viên Phương bên kia chuẩn bị sẵn sàng.

Khóe miệng Lữ Vô Song hơi run rẩy, phát hiện vị này điên rồi, vì kế hoạch mà không tiếc phá hủy luôn cây Vô Lượng Quả cuối cùng.

“Được!

Vân Cơ đồng ý rời đi.

...

Trong thành Nam Châu, một nam nhân mặc bộ quần áo màu xanh ngọc đi bộ vào thành, đi thẳng đến trước cửa Mạo Lư Sơn Trang.

Đến trước cửa ra vào sơn trang, không thèm quan tâm gì hết, cứ vậy mà xông thẳng vào. Thủ vệ cánh cửa thấy vậy thì bước ra ngăn cản, lại bị lực lượng bàng bạc trên người khách đến thăm chấn cho ngã ngửa.

Các thành viên Phiêu Miểu Các thấy vậy thì hơi kinh hãi, vội vàng hét lên.

“Dừng tay!

Sau đó ngăn lại hành động mù quáng của các thủ vệ.

Người đến không phải là ai xa lạ, chính là La Thu Thánh Tôn của Đại La Thánh Địa.

La Thu không đổi sắc đi vào trong đình viện, các thành viên Phiểu Miêu Các muốn bước lên chào hỏi, nhưng còn chưa kịp nói ra tiếng chào, bùm! Đầu đã vỡ toang rơi xuống dưới chân La Thu.

Điều này đã làm cho nội bộ sơn trang rối loạn, những thành viên Đại La Thánh Địa nhìn thấy La Thu, đều kinh hãi, nhất là lúc thấy La Thu trực tiếp ra tay giết người, không ai dám lại gần, nhao nhao lùi lại.

“Gọi Nguyên mập mạp cút ra đây gặp ta.

La Thu quát lên.

Lúc này mới có người nhanh chóng chạy đi báo tin, chỉ chốc lát sau đã chạy trở về, chắp tay nói.

“Tiên sinh ở bên trong, mời ngài vào

La Thu nghe lời đi theo, vào phía sau đình viện, trên bậc thang đi vào phòng, thân hình to mọng của Nguyên Sắc đang chắp tay chào hỏi.

“Lâu rồi mới gặp khách quý.

Sưu!

Là Thu lắc mình đến dưới mái hiên, đứng trước mặt Nguyên Sắc, lạnh lùng nói.

“Đừng nói nhảm, lập tức thả người ra!

Nguyên Sắc cười ha ha nói.

“La huynh, ta không hiểu những lời này của huynh là có ý gì.

La Thu trầm giọng nói.

“Ngươi cho rằng một con lợn bịt kín một miếng vải đen thì có thể đóng giả làm người sao? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, thả hay không thả?

Nguyên Sắc không hề giận, hắn vui tươi hớn hở xua xua tay, làm cho người bốn phía lùi xuống, cười như không cười nói.

“Biết là không lừa được người thông minh như La huynh. Nếu ta không thả người thì sao?

La Thu nói.

“Ngươi muốn khai chiến?

Nguyên Sắc tươi cười chân thành.

“Ta cũng không muốn khai chiến, ta chỉ muốn hỏi một chút ngươi còn nhớ đến nữ nhân Ngân Cơ kia hay không?

Trong lòng La Thu bỗng nhiên nổi lên sóng lớn, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu tình, nhìn chằm chằm Nguyên Sắc một lúc.

“Ngươi muốn nói cái gì?

Nguyên Sắc không chơi trò bí hiểm với hắn.

“Nàng không chết, hai ngày trước ta đã gặp nàng. Nữ nhi và nữ nhân, không biết La huynh muốn giữ lại người nào?

La Thu nói.

“Gặp được người chết? Nguyên mập mạp, đầu người bị dầu rót vào cho choáng váng rồi sao?

Nguyên Sắc nói.

“Ta mặc kệ ngươi biết hay không biết, ta tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia dùng thân phận tộc trưởng Hồ Tộc xuất hiện ở Hoang Trạch Tử Địa, nữ nhi này của ngươi đúng là có lai lịch không nhỏ đấy! La huynh đúng là người có năng lực, vậy mà có thể làm cho cây vạn tuế nở hoa kết quả, Nguyên mỗ thật sự rất bội phục, thật sự vinh hạnh khi Nguyên mỗ được ngồi nói chuyện với La huynh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play