Sau khi bước vào, hắn phát hiện bên trong có một hành lang, nối liền với mấy căn phòng hai bên, bên trong mỗi phòng có một số vật dùng hằng ngày lộn xộn, là do những người đến trước lục lung lên.

Mật thất của Ngưu Hữu Đạo rõ ràng chính là trung tâm của toàn bộ địa đạo, từ những vật trưng bày có thể nhìn ra được, Nguyên Phi đang đứng ở chỗ này nhìn xung quanh.

Kết quả lục soát cũng nhanh chóng có, không phát hiện người nào, cũng không có mật thất hay thông đạo nào khác, chỉ có năm gian phòng, từ những vật dụng hàng ngày có thể thấy được, dường như có hai nam ba nữ ở lại chỗ này.

Nguyên Phi lạnh nhạt nói.

“Dẫn Tề Kinh Hồng Nương đến đây.

Lập tức có người lĩnh mệnh rời đi, vội vàng chạy đến tiền viện, dẫn Quản Phương Nghi xuống bên dưới.

Bây giờ Quản Phương Nghi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, vì lâu như vậy rồi mà vẫn không nghe được tiếng động đánh nhau, mà đám người Đạo Gia không phải là người bó tay chờ chết.

Đi vào mật thất, nhìn thấy bày trí bên trong, đặc biệt là mấy địa đồ Trung Thánh Cảnh đã không còn, trong lòng nàng lập tức hiểu được, chạy rồi, đám người Đạo Gia đã chạy thoát rồi.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cũng âm thầm cảm thán, Đạo Gia đúng là Đạo Gia, ngay cả khi không có ai mật báo, cũng không bị bắt được.

Nguyên Phi giải á huyệt cho nàng, nói.

“Mấy gian phòng này là gì? Ngươi giải thích một chút đi.

Quản Phương Nghi nói.

“Đây là nơi bí mật để thương nghị chuyện quan trọng.

Nguyên Phi nói.

“Những ai sẽ đến đây?

Quản Phương Nghi đáp.

“Không cố định người nào, còn cần phải nhìn là chuyện gì. Các thế lực trên thiên hạ này, ai chẳng có căn cứ bí mật để bàn bạc chuyện quan trọng chứ? Mà các ngươi là người của thế lực nào? Theo ta được biết, Phiêu Miểu Các không dễ dàng can thiệp vào chuyện của các thế lực khác.

Nguyên Phi không quan tâm đến chuyện này.

“Ta hỏi cái gì, tốt nhất là ngươi trung thực trả lời cái đó, nếu không thì ngươi xong rồi. Con Xà Yêu trên Độ Vân Sơn đâu rồi, vì sao phòng nàng ta lại không còn một bóng người?

Quân Phương Nghi im lặng, bí mật quan sát tình hình trong mật thất, trong lòng cẩn trọng, trả lời.

“Đi Độ Vân Sơn rồi.

Nguyên Phi hỏi.

“Đi bao giờ, lúc nào nàng quay về.

Quản Phương Nghi nói.

“Vừa đi ngày hôm qua, còn ngày về thì phải xem tình huống bên Độ Vân Sơn đã…

Mặc kể hỏi thế nào, nàng đều có thể khéo léo trả lời, sau đó nàng dần dần phát hiện chuyện gì đó, những người này hình như còn chưa biết rõ chuyện, vì đối phương còn chưa có phương hướng cụ thể để điều tra, lục soát khắp nơi xong cũng không biết Đạo Gia từng ở đây.

Điều này cũng làm cho Hồng Nương thấy kỳ lạ, nếu như còn chưa biết chuyện gì, vì sao lại phải chạy đến đây lục soát chứ?

Sau đó, nàng nhìn thấy cửa hông biệt viện nhà tranh được mở ra, một chiếc xe ngựa đi vào, một tên béo nhìn rất phúc hậu dễ gần bước xuống xe.

Tất cả mọi người trong Phiêu Miểu Các đều rất cung kính khi nhìn thấy tên béo kia, thậm chí lộ ra cả sự sợ hãi.

Một đám người trong Phiêu Miểu Các đều gọi tên béo là tiên sinh, mà lại gọi nữ nhân đội sa lạp kia là cô cô.

Sau đó có người dẫn chưởng quỹ tiền trang phủ Nam Châu đến, để người đó gặp mặt Quản Phuong Nghi, mục đích là nói cho hắn biết không cần phải nghi ngờ thân phận của bọn họ, đều là người của Phiêu Miểu Các hết, để cho Quản Phương Nghi phối hợp làm việc…

Ở trên núi ngoại thành, Viên Cương đang canh gác ở xung quanh đỉnh núi, Vân Cơ thì đi làm việc của hắn.

Nhìn vị trí Viên Cương ẩn nấp, Ngưu Hữu Đạo quay người nhìn Lữ Vô Song đang ngồi trên tảng đá bên khe suối, chợt hỏi.

“Ở chung với hầu tử đã quen chưa?

Lữ Vô Song nhìn chằm chằm dòng suối, không quay đầu lại nói.

“Ngươi cảm thấy có thể quen được sao? Ta chạy đi báo tin cho hắn, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, đã bị hắn bóp chặt cổ, trực tiếp kéo đến trước mặt các ngươi. Ta dám cam đoan, nếu như ta dám kêu to một tiếng, hắn sẽ vặn đứt cái cổ của ta ngay, không hề do dự chút nào.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Bây giờ hắn không thể xuất hiện trong sơn trang, trước đây lúc hắn còn có thể lộ mặt, ngoại trừ ta ra, trong sơn trang ngay cả Hồng Nương hay Vân Cơ đều bị hắn giám sát chặt chẽ. Điều này không liên quan đến sự tin tưởng lẫn nhau, cũng chẳng phải hắn là người thích nghi ngờ, mà là những chuyện trong phận sự của hắn, hắn đều cố gắng làm tốt hết.

Lữ Vô Song quay đầu lại.

“Không cần phải giải thích với ta, ta hiểu được, hắn không tin ta cũng là chuyện thường. Nhưng bỗng nhiên bị hắn đối xử như vậy, tâm trạng của ta có chút không khống chế được, làm ngươi chê cười rồi.

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười.

“Cũng là chuyện tốt, ít nhất lúc đó ngươi không giống như Vô Song Thánh Tôn, càng giống một nữ nhân hoạt bát hơn.

Bên ngoài núi có người đến, một bóng người nhảy xuống cạnh hai người, đó là Vân Cơ.

Ngưu Hữu Đạo lập tức xoay người hỏi.

“Vào thành hỏi được gì rồi?

Vân Cơ nói.

“Từ cửa đi vào, thủ vệ đều là người của chúng ta, nhìn giống như không có gì khác thường, nhưng người bên trong lại không phải người của chúng ta.

“Người ngoài sao? Xem ra là có chuyện rồi. Thủ vệ vẫn là người của chúng ta, vậy mà bên trong lại là người ngoài?

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, hắn không hiểu rõ tình hình này, nói thầm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?

Lữ Vô Song đứng bên cạnh bỗng nhiên nói.

“Có dấu vết đánh nhau không?

Vân Cơ nói.

“Không có.

Lữ Vô Song nói.

“Lúc chúng ta rời đi, dường như chẳng gây ra động tĩnh gì. Nếu thật sự có người xông vào, vì sao Hồng Nương lại không có cơ hội báo cảnh, còn làm cho cả sơn trang đều yên tĩnh đến thế? Trong sơn trang có nhiều người canh gác, mà ban ngày có người xông vào lại không có ai phát hiện, cũng không thể không có khả năng là tất cả mọi người đều bị khống chế cùng lúc.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày.

“Ngươi hoài nghi người Phiêu Miểu Các?

Lữ Vô Song khẽ gật đầu.

Mọi người xung quanh đều lặng im.

Vân Cơ nói.

“Chúng ta phải đi vội, Kim Sí phụ trách liên lạc việc bí mật cũng không kịp đưa đến, ta có nên lẻn vào xem không? Hay là ta đi sang bên vương phủ nhìn một chút?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Bây giờ không phải lúc thể hiện sự to gan lớn mật đâu, chúng ta không rõ tình hình thế nào, cũng không biết người được sắp xếp ra sao, hơn nữa gợn sóng pháp lực lúc ngươi tiếp cận mặt đất rất dễ bị phát hiện, chúng ta nên cẩn thận thêm một chút thì hơn. Như vậy đi, ngươi cải trang đi vào thành, đi Phong, Lâm, Sơn, Hỏa tìm Ngưu Sơn, hắn chính là người phụ trách phòng thủ trong thành, ngươi mượn lý do bẩm báo tình hình cho hắn để lẻn vào vương phủ, xem thử trong vương phủ có gì khác thường hay không, sau đó để Ngưu Sơn đi tìm Lam Nhược Đình, nhờ hắn đi đến sơn trang xem có chuyện gì xảy ra.

“Nhớ kỹ, nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức đưa Ngân Nhi rời đi, làm hôn mê rồi đưa đi. Mà bây giờ, Ngân Nhi và Quận Chúa đều đang ở bên học đường, đừng quên nhắn với quận chúa chuyện này. Chỉ cần đảm bảo Ngân Nhi còn an toàn, vậy thì tình hình sẽ không xấu đi, tạm thời những người khác không có nguy hiểm đến tính mạng, đối phương cũng sẽ không ra lệnh giết chết Hồng Nương, chúng ta cũng có thể mở ra kế hoạch giải cứu người.

“Được!

Vân Cơ gật đầu đáp lại, nhanh chóng rời đi, nàng có thể dễ dàng ra vào thành.

...

Mao Lư Sơn Trang, trong phòng bếp, một đám hòa thượng Nam Sơn Tự đang bận rộn việc bếp núc, quản sự Viên Phương đứng một bên thỉnh thoảng nhìn về bên ngoài một chút.

Hắn có chút tò mò, không biết vì sao người Phiêu Miểu Các lại chạy đến đây, mà bây giờ còn chưa đến giờ cơm, lại bắt bọn hắn xuống bếp làm một bữa tiệc, làm cái quỷ gì vậy?

Bên trong chính đường Ngũ Lương Sơn, không có người ngoài, chỉ có hai người Nguyên Phi và Công Tôn Bố.

Nói nhiều như vậy, Công Tôn Bố cũng không biết đến cùng thì người này muốn hỏi cái gì, mà đối phương lại mang mũ che đầu nên không thấy rõ mặt.

“Ngươi chính là chưởng môn Ngũ Lương Sơn, tên là gì?

Nguyên Phi bỗng lên tiếng hỏi.

Công Tôn Bố cung kính nói.

“Công Tôn Bố.

Nguyên Phi:

“Ta không nhớ rõ tên, nhưng thân phận của ngươi thì ta nhớ đến, ngươi biết vì sao ta lại đến tìm ngươi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play