“Không nên vội!

Ngưu Hữu Đạo an ủi một tiếng, đưa tay kéo giấy và bút mực đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Thương Thục Thanh:

“Quận chúa, nàng nói Vương gia nhiều lần nói với nàng đều là lời lẽ giống nhau, nàng không ngại viết ra lời nhắn nhủ mỗi lần của Vương gia đối với nàng, tạo thành nội dung của mặt chữ, có lẽ so với nàng nghĩ không hề hữu dụng, cũng có thể giúp nàng nghĩ ra điều gì.

Thương Thục Thanh làm theo, nâng bút chấm mực, châm chước đặt bút, nét chữ xinh đẹp dễ nhìn.

Ngưu Hữu Đạo ở đối diện nhắc nhở:

“Từ từ suy nghĩ, từ từ viết, không nên gấp. Ninh Vương nói tới người nào, hoặc nói tới chuyện gì, hoặc nói tới vật phẩm gì, có thể nhớ lại cũng đừng để thất lạc, có thể nhớ lại đều tận lực viết xuống ra. Nàng coi như là nhớ đến câu chuyện, các loại tình cảnh sự vật cần phải viết rõ ràng.

Thương Thục Thanh vừa viết vừa gật đầu, viết từ từ, hồi ức có thể biết cực hạn, sau khi tạo thành văn tự hồi ức quả nhiên có điều trợ giúp. Nàng viết viết chợt ngẩng đầu hỏi:

“Kiếm có tính không?

“Có thể nhớ lại đều tính hết, chỉ cần là Ninh Vương nhắn nhủ đề cập qua, đều viết xuống.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, chợt ngẩn ra:

“Kiếm gì?

Thương Thục Thanh đáp:

“Bội kiếm của Đông Quách tiên sinh. Phụ vương năm đó giao cho ta, kêu ta mang kiếm đi Thượng Thanh tông.

Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng lên:

“Chính là thanh kiếm mà nàng đã giao cho ta khi ta và nàng gặp lần đầu trước đây đúng không?

Thương Thục Thanh gật đầu:

“Đúng vậy, Đông Quách tiên sinh năm đó giao bội kiếm cho phụ thân....

Nàng ta chưa nói xong, bộp một tiếng! Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên vỗ xuống cái trán, nhớ tới, cũng không biết có phải trách Thương Thục Thanh hay không:

“Quận chúa, vật trọng yếu như vậy, trước đây sao nàng không nhớ nhắc tới chứ?

Thương Thục Thanh bỗng nhiên bị hỏi có chút lúng túng, không biết nên giải thích như thế nào. Lúc trước thời điểm Quản Phương Nghi hỏi nàng, chỉ hỏi nàng có biện pháp gì điều trị gương mặt hay không? Nàng chỉ biết đi tìm Đông Quách Hạo Nhiên, đích thật là không nghĩ tới trên thân kiếm.

Nguyên nhân ư, Quản Phương Nghi cùng nàng cũng không biết liên lụy tới chuyện gì. Một người hỏi việc điều trị gương mặt, một người thì trả lời cho việc đó, phương hướng hỏi và phương hướng đáp đều không toàn bộ, cho nên cũng không thể chỉ trách hai người.

Ngưu Hữu Đạo thấy nàng lúng túng, cảm giác mình dường như làm sai chuyện gì, vừa cười khổ vừa phất tay áo:

“Được rồi, chuyện này cũng không thể trách nàng, chỉ trách bản thân ta. Đồ vật mà ta rõ ràng chính mắt thấy qua, không ngờ lại không nghĩ tới.

Hắn quay đầu lại lập tức hỏi Quản Phương Nghi:

“Kiếm đâu?

Quản Phương Nghi nghe đã hiểu, biết được Ngưu Hữu Đạo hỏi là bội kiếm đó, trả lời:

“Vẫn còn bày biện trong phòng ta.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Lập tức mang tới.

Sự tình dường như rất trọng yếu, Quản Phương Nghi không dông dài gì cả, nhanh chóng xoay người mà đi.

Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống, cười nói với Thương Thục Thanh bứt rứt bất an:

“Không sao, quận chúa mời dùng trà.

Thương Thục Thanh đáp ừm một tiếng, chầm chậm ngồi xuống, sau khi bưng chén trà nhỏ nhấp một ngụm, lại thử hỏi:

“Đạo gia, xin hỏi phụ vương mưu đồ bí mật đại sự gì lại có quan hệ cùng Thanh nhi chứ?

Cô cũng không biết bản thân mình làm trễ nãi đại sự dạng gì, trong nội tâm thật sự rất bất an.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mặt của nàng, chăm chú nhìn thêm đáp:

“Quận chúa, chuyện xác thực can hệ trọng đại, trước khi chưa xác nhận kết quả, vẫn chưa thích hợp nói cho nàng biết. Bất quá ta có thể cam đoan với nàng, khi có được kết quả, giấu diếm ai cũng sẽ không giấu diếm nàng, bởi vì chuyện này cần nàng tự mình đi đối mặt, trừ nàng ra, người khác cũng không thể giải quyết.

“Nếu như sự tình không sai, phụ vương của nàng hẳn phải lưu lại vài thứ cho nàng. Nói cách khác, phụ vương của nàng vì nàng để lại phương pháp xử lý tiêu trừ vết sẹo trên mặt nàng.

Phương pháp xử lý tiêu trừ sao? Thương Thục Thanh theo bản năng giơ tay lên vuốt ve mặt mình.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, tiếp tục nói:

“Quận chúa, vẫn là câu nói kia, chuyện này liên quan trọng đại, cuộc nói chuyện của ta hôm nay cùng nàng, nàng không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng không thể nói cho đám người Vương gia của nàng biết. Nếu không Vương gia bọn họ không biết nặng nhẹ, một khi tiết lộ ra ngoài, chẳng những tánh mạng của nàng khó giữ được, toàn bộ vương phủ không người nào có thể may mắn thoát khỏi, chỉ sợ toàn bộ Nam Châu đều phải máu chảy thành sông. Thế lực của Nam Châu hệ sẽ nhận lấy một cuộc huyết tẩy, không phải là người khác xuất thủ, mà sẽ chọc đến Lục Thánh tự mình động thủ. Ta đây không phải bắn tiếng đe dọa, nàng hiểu chưa?

Hắn dứt lời quay đầu lại liếc nhìn Ngân nhi đang thật nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy cuộc nói chuyện phức tạp như vậy, cái đồ tham ăn này hẳn là nghe không hiểu.

Thương Thục Thanh khó có thể tin, không biết phụ thân của mình rốt cuộc mưu đồ bí mật gì, lại có thể kéo đến phiền toái lớn này, lại có thể biết dẫn đến Lục Thánh động thủ.

Sau khi nàng ta khẽ gật đầu, lại thử hỏi một câu:

“Đạo gia, việc ngài còn sống, ca ca ta biết không?

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười:

“Dĩ nhiên hắn biết chứ, nếu không ca ca nàng nào dám chứa chấp người của Mao Lư Biệt Viên bị Tử Kim Động truy đuổi. Mông Soái và Lam tiên sinh đều biết. Giới hạn ba người bọn họ. Đúng rồi, nếu như quận chúa có thể làm được, ta đề nghị quận chúa đừng để đám người Vương gia lúng túng, đừng cho bọn họ biết được nàng cũng biết, nàng cứ làm như bản thân không hề biết ta còn sống. Việc ta còn sống, một khi để lộ tin tức, chắc chắn sẽ chọc cho Thánh Cảnh đại khai sát giới đối với Nam Châu.

Thương Thục Thanh lại yên lặng gật đầu:

“Thanh nhi đã biết.

Lúc này, Quản Phương Nghi đi nhanh về nhanh đã trở lại, lấy ra bội kiếm đưa cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo tiếp kiếm tới tay, đứng dậy đi ra trường án, cầm kiếm cẩn thận chu đáo. Bảo kiếm theo hắn nhiều năm từ đầu tới giờ không rời, hắn vẫn chưa bao giờ nhìn cẩn thận như vậy.

Thương Thục Thanh thấy Ngân nhi vẫn đang níu quần áo của Ngưu Hữu Đạo không ngại, nàng cũng đứng dậy đi tới, kéo Ngân nhi đến bên cạnh mình, tránh làm trễ nải đạo gia làm việc.

Ba người bên cạnh đều chú ý nhất cử nhất động của Ngưu Hữu Đạo. Ngân nhi đối với bộ dạng Ngưu Hữu Đạo cầm thanh kiếm quơ qua quơ lại cảm thấy có ý tứ.

Bảo kiếm ở bề ngoài không nhìn ra manh mối gì, Xoẹt! Ngưu Hữu Đạo đột rút kiếm ra khỏi vỏ, quan sát thân kiếm sáng như tuyết, ánh mắt đột nhiên như ngừng lại trên bốn chữ tại thân kiếm.

Bốn chữ "Bích Huyết Đan Tâm

trước kia vẫn chưa suy nghĩ nhiều, lúc này đột nhiên cảm thấy phá lệ chói mắt. Hắn híp mắt lại, tiếp đó lộ ra nụ cười khẽ:

“Xem ra thật sự có khả năng chính là thanh kiếm này, bên trong có thể có chút manh mối.

Quản Phương Nghi không hiểu:

“Sau khi ngươi đi Thánh Cảnh, kiếm này trên tay ta, ta nhàn rỗi nhàm chán, cũng nhiều lần lấy ra xem qua, vẫn chưa nhìn thấu manh mối gì, vấn đề ở chỗ nào?

Ngưu Hữu Đạo đáp:

“Nó trên tay ta đã nhiều năm như vậy, đã từng nhiều lần lấy ra cùng người giao thủ, cường thế cứng đối cứng, ta cũng không phát hiện vấn đề gì. Ngày hôm nay nếu không phải được sự nhắc nhở của quận chúa, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không nhằm vào bốn chữ "Bích Huyết Đan Tâm" này đi suy nghĩ thấu đáo.

Quản Phương Nghi mờ mịt, vẻ mặt chăm chú, nhìn chằm chằm bốn chữ kia quan sát nhiều lần, nhìn không ra manh mối gì, không khỏi gương mặt hồ nghi.

Thương Thục Thanh lại như có điều suy nghĩ thử hỏi một câu:

“Đạo gia, ý của ngài là chỉ kiếm này phải trong lửa mới có thể thấy chân tướng hay sao?

Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng một cái, nở nụ cười:

“Quận chúa thông tuệ, một câu nói trúng.

Thương Thục Thanh hơi ngượng ngùng:

“Thanh nhi chỉ tùy ý đoán chút thôi.

Ngưu Hữu Đạo nói với Quản Phương Nghi:

“Nàng đi chuẩn bị một chút, chân tướng như thế nào thử một chút liền biết.

“Chuẩn bị cái gì nha?

Quản Phương Nghi có chút nóng nảy, ngay cả Thương Thục Thanh đều nghe hiểu, nàng ta vẫn chưa hiểu rõ ý gì, có loại cảm giác chỉ số thông minh bị nghiền ép:

“Hai người các ngươi giở trờ bí hiểm gì chứ, nói rõ ra xem, chuyện gì xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play