Đồng thời phát lời chiêu mộ dân Tề quốc chạy nạn, vốn đã chịu đủ khổ sở trong chiến loạn, nói lãnh địa lương thực ở Vệ quốc sung túc, nguyện ý tiếp nhận bọn họ. Bên cạnh đó còn bịa đặt lời đồn, nói những người tháo chạy trước đây hiện tại đã sống một cuộc sống rất tốt.

Chiêu này vô cùng tàn nhẫn a, cũng là dao găm nhằm vào yếu điểm. Trước đó quân Tề và quân Tần cướp đoạt lương thảo, rất nhiều dân chúng Tề quốc bị liên lụy, đã sắp sửa không sống nổi nữa rồi. Cái gì mà đất nước với không đất nước, cũng không qua khỏi mạng sống là trọng yếu nhất, lưu dân đua nhau đi tới Vệ quốc.

Nhân tài là căn bản là khôi phục sản xuất làm nông, không có đủ nhân khẩu sẽ không có căn bản. Nhưng Tề quốc có thể làm được sao? Tề quốc không giống như những quốc gia khác, trên thảo nguyên khắp nơi là đường, muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi. Chặn lại thì phải làm thế nào đây, có thể cung cấp bao nhiêu lương thực để sống sót?

Cao Phẩm cũng muốn nhìn xem thử lương thảo trong tay quân Tề và quân Tần có thể kiên trì được bao lâu, có thể kiên trì nửa năm thì hao ngươi nửa năm, có thể kiên trì một năm thì hao ngươi một năm, dù sao ta hao được rất tốt. Nói thẳng ra là hắn muốn binh không đánh mà thắng.

Hạo Chân đăng vị, muốn ngăn cơn sóng dữ. Trước tiên là đặc xá cho những chư hầu có câu thông cùng Tấn quốc, bảo đảm cho dù trước kia như thế nào, sau khi hắn thượng vị đều bỏ qua mọi chuyện cũ, với ý đồ trước hết phải ổn định được lòng người.

Nhưng tình trạng vô vọng, hàng trăm hàng ngàn vết thương, bên trong đã là ác tính tuần hoàn, kéo dài càng lâu càng bất lợi. Ai cũng có thể nhận ra Tề quốc muốn lung lay sắp đổ. Đại thế đã mất, chỉ còn lại kéo dài chút hơi tàn.

...

Sâu dưới lòng đất, Vân Cơ lại lần nữa khai ra một gian mật thất đơn độc, Viên Cương hai tay để trần đứng trung bình tấn.

Bụng gồ lên bán cầu thể, gồ lên qua lại không nghỉ, trong lỗ mũi sương đỏ tươi phát ra tiếng hô hô như kéo lò tuần hoàn không ngừng.

Huyệt vị bên ngoài thân tới tới lui lui ra vào như tiểu xà vậy, hầu hết đều tụ tập đến chỗ cánh tay cụt.

Pháp nhãn mở ra có thể nhìn thấu, linh khí đến từ trong chỗ u minh không ngừng được Viên Cương hấp thu vào trong cơ thể.

Theo thời gian từng ngày trôi qua, bờ vai tại cánh tay đứt kia sớm đã mọc ra dọc theo người, bàn tay cũng đã mọc ra lan tràn, tiếp theo thịt lồi nhuyễn động đang không ngừng bện ra ngón tay.

Dường như vì cung cấp cho huyết lượng quá lớn, làn da màu đỏ của Viên Cương đã biến sắc, đầu tiên là trắng bạch, sau đó trở nên vàng như nến.

Mà miệng mũi hít thở huyết vụ tuần hoàn cũng dần dần biến sắc, dần dần thay đổi trở thành màu vàng nhạt.

Chỗ thịt lồi nơi ngón tay đứt dường như cũng biến hóa tốc độ nhúc nhích dần dần nhanh hơn, rõ ràng tiến độ khôi phục nhanh hơn.

Khoảnh khắc năm ngón tay khôi phục hình dáng như lúc ban đầu, khoảnh khắc lại nhìn thấy thịt lồi nhúc nhích, trong cổ họng Viên Cương dường như không nhịn nổi liền ho khan một hồi, bộ ngực phập phồng kịch liệt trong giây lát, không ngờ lại sặc ra một ngụm kim sắc vụ khí.

Kim sắc vụ khí bắt đầu tuần hoàn qua lại trong lỗ mũi, mơ hồ bạo phát ra động tĩnh nhấp nhô như sấm.

Hít sâu một ngụm, kim vụ hoàn toàn thu nạp nhập vào phế phủ, sau đó bán cầu thể sôi sụp trên bụng dần dần bình phục. Viên Cương chợt mở mắt, trán lộ ra một tinh quang hùng hồn.

Khoảnh khắc bộc lộ ra tinh khí thần, sau đó dần dần thu liễm. Song chưởng giãn ra đột nhiên dùng lực nắm tay, khớp xương bạo phát ra tiếng giòn vang tựa như tiếng hồi âm....

Trước án, Ngưu Hữu Đạo đang xem tin tức các nơi, hơi có vẻ suy tư.

Vân Cơ ở cạnh đó quay đầu, chợt giật mình, sững sờ nhìn Viên Cương từ dưới lòng đất đi ra, từ từ giơ tay lên đập đập vào vai của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng một cái, tiếp đó quay đầu nhìn theo hướng nàng đang nhìn. Trong nháy mắt chợt ngây ngẩn cả người, tiếp đó từ từ đứng lên, nhìn Viên Cương giống như nhìn một con quái vật vậy.

Không còn thấy Hầu Tử mặt đỏ, toàn thân trên ở trần của Viên Cương có nước da màu vàng nhạt, mặt đỏ biến thành mặt vàng.

“Tình huống gì đây?

Ngưu Hữu Đạo thốt ra một câu.

Viên Cương đưa song chưởng ra nhìn, nói:

“Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo đi tới, đi vòng quanh Viên Cương, phát hiện màu da của cánh tay trần không khác gì với màu da thân thể.

Nói làn da màu vàng nhạt để hình dung có lẽ không thích hợp, mà nói màu đồng cổ cũng không thích hợp, màu sắc không già như vậy, trái ngược với sắc màu đồng mới.

“Xi Vưu Vô Phương....

Ngưu Hữu Đạo thì thầm một tiếng, phát hiện Viên Cương luyện tập Ngạnh Khí Công đã nhiều lần vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay mới mọc của Viên Cương, cứ nhéo đi nhéo lại một hồi.

Sau khi xác nhận không có gì lạ, Ngưu Hữu Đạo chợt phát hiện phản ứng của Viên Cương là lạ, lại nhìn Vân Cơ trừng trừng.

Vân Cơ bị nhìn, xem ra có chút không được tự nhiên.

Đợi Ngưu Hữu Đạo buông tay ra, Viên Cương mới cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Vân Cơ, nhìn nàng bằng ánh mắt rất chân thành.

Vân Cơ không được tự nhiên, hỏi:

“Làm gì vậy?

Viên Cương nắm hai tay lên:

“Ta muốn thử tìm ngươi một chút.

Vân Cơ cảnh giác hỏi:

“Thử cái gì?

Viên Cương đáp:

“Theo giúp ta thí luyện một chút.

Hắn là một trong những người biết được thực lực của Vân Cơ, biết được mới đưa ra lời yêu cầu này, không khỏi khiến Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đưa mắt nhìn nhau.

...

Trong Thiên Ma Cung không ngừng có tiếng đinh đinh đương đương, Hắc Thạch từ bên ngoài lập tức trở về phục mệnh, hành lễ trước Ô Thường trên kệ đổ mồ hôi như mưa:

“Thánh Tôn.

Âm thanh của Ô Thường nghe như phản xạ từ trên vách đá đối mặt:

“Lã Vô Song vẫn chưa trở về ư?

Hắc Thạch đáp:

“Đã xác nhận nhiều lần rồi, cửa ra vào bên kia Thánh Cảnh. Thời gian gần đây, người của chúng ta chưa hề lơ là điều tra mặt mũi của người ra vào, xác định là Lã Vô Song chưa từng trở về.

Ô Thường dừng tay lại bên trong sống:

“Yêu Ma lĩnh bên kia, Viên Cương trở về chưa?

Hắc Thạch hồi đáp:

“Người của Ma giáo vẫn đang tìm kiếm. Thám tử bên Mao Lư Sơn Trang báo rằng Mao Lư Sơn Trang vẫn bí mật tìm kiếm tung tích của Viên Cương.

Ô Thường lắc mình hạ xuống, nhìn chằm chằm vào Hắc Thạch, nói:

“Xem ra Lã Vô Song biết được sự tồn tại của Đệ Ngũ giới.

Hắc Thạch có chút kỳ quái:

“Làm sao Lã Vô Song biết được bí mật này, chẳng lẽ là có người để lộ bí mật trên Ma Điển?

Ô Thường khẽ lắc đầu:

“Có thể loại trừ khả năng này. Nếu Lã Vô Song biết được bí mật trên Ma Điển, sẽ không chờ đến lúc này mới đi tìm Viên Cương, y đã sớm hành sự theo bí pháp trên Ma Điển. Ta cũng thấy chuyện này có điều kỳ quái, lam sao mà Lã Vô Song lại biết được Hạt Hoàng có thể ra vào Đệ Ngũ giới.

Hắc Thạch:

“Thánh Tôn, nếu Lã Vô Song tiến vào Đệ Ngũ giới, vậy có thể gây ra sự việc gì bất lợi cho Thánh Tôn hay không?

Ô Thường trấn an:

“Lo xa quá rồi. Ta đã thăm dò qua Đệ Ngũ giới một lần. Không có manh mối gì. Bí mật thật sự ta đã hiểu rõ, đối với Lã Vô Song cũng không tác dụng gì. Nếu không sao ta lại dung cho Lã Vô Song dễ dàng mang Viên Cương đi. Hiện tại ta chỉ lấy làm lạ là Lã Vô Song mất tích hơn nửa tháng vẫn không thấy bóng dáng. Cho dù tiến vào Đệ Ngũ giới, dựa vào tu vi của nàng ấy, đáng giá để dừng chân tại Đệ Ngũ giới lâu như vậy sao?

Hắc Thạch nói:

“Tên Viên Cương kia rất cứng miệng, trước đó rơi vào tay Lã Vô Song chết sống cũng không theo. Lần này chưa chắc Lã Vô Song có thể khiến cho hắn khuất phục, có lẽ đến tận bây giờ cũng không làm cho tên Viên Cương đó nhượng bộ đáp ứng, vì thế mà chậm trễ.

Ô Thường:

“Nếu như vậy, Lã Vô Song không thể lộ diện. Chẳng lẽ nàng ta không lo lắng những người khác nhân cơ hội làm loạn với thế lực của nàng?

Hắc Thạch ngẫm lại cũng thế, chần chờ nói:

“Có phải là Viên Cương dẫn nàng vào rồi, lại không chịu dẫn nàng đi ra hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play