Sau đó nói rõ sự việc Thiệu Liễu Nhi bị Phiêu Miễu các mang đi.

Quỷ Y giật mình, kinh ngạc nói:

“Phiêu Miễu các bắt nàng làm chi, chẳng lẽ trên thân nàng ta còn có cái gì khác hay sao?

Vô Tâm biểu lộ thần sắc đau khổ:

“Là đệ tử làm phiền hà đến nàng.

Quỷ Y buông xuống vật trên tay xuống, cau mày nói:

“Cái gì gọi là ngươi làm phiền hà đến nàng. Tại sao ngươi lại đụng tới Phiêu Miễu các chứ? Nói rõ ràng cho ta nghe xem.

Vô Tâm thống khổ trình bày:

“Bắt đi nàng ta đi thật ra không phải là Phiêu Miễu các, là có người giả thân phận của Phiêu Miễu các.

Quỷ Y trầm giọng:

“Người nào lớn gan như vậy?

Vô Tâm đáp:

“Nhi tử của Lam Đạo Lâm “Lam Minh. Vừa rồi đệ tử ra khỏi thành là đi gặp mặt hắn.

“Ah!

Quỷ Y giật mình không ít:

“Tên kia đã phản cha hắn. Ngươi chọc tới loại người như Lam Minh từ lúc nào vậy?

Vô Tâm nói:

“Không phải là đệ tử chọc tới Lam Minh, mà là việc sư phụ đang làm hiện tại đã bị Lam Minh theo dõi. Hắn muốn một con mắt của Nguyên Phi tâm phúc của Nguyên Sắc...

Xong gương mặt buồn rầu kể chuyện hắn gặp Lam Minh cho sư phụ nghe.

Quỷ Y nghe xong trầm giọng nói:

“Ngươi đùa giỡn hay sao? Ngươi nên biết, cuộc đấu sức giữa những người kia không phải chúng ta có thể tham dự đấy. Một khi cuốn vào, một nhược điểm lớn như vậy rơi vào tay người ta, liền không còn cách nào thoát thân. Không phải vi sư không chịu giúp cho ngươi, mà là vì sư không thể, không dám và cũng không có khả năng giúp cho ngươi.

Vô Tâm cúi người, quỳ thụp xuống:

“Đệ tử biết sai rồi, hối hận không nghe lời của sư phụ. Giờ này chẳng những không thể giúp đỡ nàng ta, ngược lại còn gây ra phiền hà cho nàng.

Tiếp đó dập đầu trên đất:

“Cầu xin sư tôn tương trợ, chỉ cần sư tôn nguyện ý xuất thủ tương trợ, đệ tử nguyện cùng sư tôn quay trở về Dược cốc tiềm hành tu tập y thuật.

Quỷ Y liền nghiêm mặt im lặng, nhìn chằm chằm vào tên đệ tử yêu quý đang cuống quít dập đầu...

Phía chân trời lộ ra ráng hừng sáng.

Sát biên giới của Vô Biên sa mạc vô tận, trên vách núi đá có bóng người từ trên trời giáng xuống.

Người hạ xuống đất, thuận tay vứt xuống một người, chính là Viên Cương bị cụt tay.

Chỗ cụt tay đã được người cầm máu bằng phương pháp điểm huyệt vị. Viên Cương chống đỡ cánh tay cụt từ từ ngồi dậy, trầm mặc, trong thần sắc vẫn lộ ra sự suy sụp, vẫn không có vượt ra khỏi vẻ trách cứ từ việc không thể cứu được vợ chồng Hô Diên Uy.

“Đáng giá không?

Tiểu binh hắn cứu chợt phát ra giọng của nữ nhân, cũng theo dõi cánh tay cụt của hắn.

Nữ nhân? Viên Cương ngẩn người, hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn lại, nghi ngờ hỏi:

“Rốt cuộc ngươi là người nào?

Tiểu binh giơ tay lên, đưa tay ra sau lưng biến thành trảo chụp một cái, một túi vải bố vác sau lưng vứt cho không trung, rơi thẳng xuống đất. Coong… vật đó cắm trên mặt đất và phát ra âm thanh ông ông quanh quẩn, vải bố bao lấy nhân đó tản ra rơi xuống, trong tia nắng ban mai lộ ra thân đao chói lọi, trên sống có dấu ba con hổ.

Viên Cương nhìn chằm chằm vào đao, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn vị tiểu binh che mặt, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vô Biên sa mạc vô tận.

Tiểu binh giơ tay lên tháo mũ giáp da, một mái tóc dài như mây phủ xuống, tiện tay ném mũ giáp đi, lại giơ tay lên từ từ tháo che mặt, tiện tay buông lỏng nhẹ nhàng lướt đi theo làn gió.

Một dung nhan xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tóc dài tung bay trong gió phần phật, tắm trong tia nắng ban mai, toàn thân mặc tiểu binh lộ ra phong tình khác lạ, chính là Lữ Vô Song – một trong Thất Đại Thánh tôn tồn tại thế gian này.

Viên Cương từ từ bò dậy, đưa tay nắm lấy chuôi của Tam Hống đao, nhìn nàng trân trân.

Lữ Vô Song cũng nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hơi có thần sắc phức tạp. Sau khi Viên Cương xuất hiện trong La Chiếu quân, nàng ta nhận được tin tức liền chạy đến đây.

Nguyên nhân vì khoảng cách, cho nên khi tìm được người đã chậm chân mất rồi.

Nàng ta xen lẫn trong phản quân, tận mắt nhìn thấy tình hình Viên Cương độc thân cứu người, cũng chính mắt thấy tình hình Viên Cương không có lực cứu vãn tình thế hỏa táng người.

Sau đó tình hình ngoài dự liệu của nàng, không ngờ Viên Cương không bỏ trốn, ngược lại còn liều mạng xông vào trong đại quân, muốn giết Cố Viễn Đạt để báo thù cho người đã chết.

Lúc nhìn thấy Viên Cương gặp nguy hiểm, nàng muốn ra tay nhưng thật bất tiện phải xuất thủ trước mắt bao người. Cho đến khi thấy Viên Cương muốn bỏ mạng rồi, lúc này nàng không thể không nhanh chóng che phủ mặt xuất thủ, mang người đi đến nơi này.

Cũng không khỏi không ngụy trang xuất thủ nữa, công khai xuất thủ không thích hợp, nàng ta hứa hẹn với mấy vị thánh khác, sẽ không tìm Viên Cương nữa.

Bị bức phải xuất thủ cũng là không có biện pháp, vốn tưởng rằng Viên Cương sẽ tháo chạy, còn muốn thừa dịp Viên Cương tháo chạy sẽ âm thầm tương trợ, sau đó thừa cơ thần không biết quỷ không hay mà bắt người đi.

“Không ngờ là ta phải không?

Khóe miệng của Lữ Vô Song biểu lộ chút châm biếm:

“Không ngờ lại rơi vào tay ta phải không?

Cạch…. Viên Cương rút đao trong tay:

“Có chút bất ngờ.

Lữ Vô Song tiếp lời:

“Còn muốn động thủ với ta hay sao? Bản thân mình bao nhiêu cân lượng không rõ lắm sao? Ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng chạy không thoát, tốt nhất không nên tự rước lấy nhục.

Tuy nói như vậy, nhưng thực tế nàng ta cũng có chút bất ngờ. Lúc mang Viên Cương đi, đối mặt trước sự vùng vẫy phản kháng của Viên Cương, nàng ta có thể cảm giác được khí lực của người này dường như cường hãn không ít so với thời điểm rơi vào tay nàng lần trước.

Viên Cương hỏi:

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?

Lữ Vô Song nói:

“Nhìn vẻ mặt đầy địch ý của ngươi mà xem, dù gì ta cũng cứu được ngươi một mạng, chẳng lẽ không thể có chút lòng tri ân hay sao?

Viên Cương đáp:

“Ngươi dùng được sao?

Ánh mắt của Lữ Vô Song rơi trên cánh tay cụt của hắn:

“Vì thế ta rất lấy làm lạ, ta sẽ giải thích qua tình huống của ngươi. Giao tình giữa ngươi và Hô Diên gia chẳng qua là năm đó ngươi có chút kết giao vào thời điểm ẩn nấp tại Tề kinh, tối đa chính là ân một lần không giết mà thôi. Cũng đúng, còn đưa đao cho ngươi. Ngoài ra, hai bên dường như không có giao tình gì sâu nặng hơn, ngươi lại liều mạng không tiếc một mình đi cứu bọn họ. Chẳng lẽ còn có tình huống gì mà ta chưa biết?

Viên Cương nói:

“Không có, ngươi đã biết rất rõ.

Lữ Vô Song tiếp lời:

“Chỉ có ngần ấy giao tình, cũng đáng giá cho ngươi liều mạng sao? Vì chút giao tình này mà hại ngươi trở thành tàn phế, có đáng giá hay không?

Viên Cương:

“Ngươi tìm ta chỉ vì lý luận về chuyện này hay sao? Nếu không còn việc gì, ta đi đây.

Lữ Vô Song:

“Ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng ngươi như thế sao?

Viên Cương nói:

“Ta xem ngươi là có mưu đồ khác a?

Lữ Vô Song dời ánh mắt từ trên mặt hắn, nhìn về phương xa:

“Vậy ta nói đổi lại, ta cứu mạng của ngươi, nếu như ta bất đồ ngươi cái gì, cứ như vậy thả ngươi đi, tương lai ta có cần gì, ngươi sẽ báo đáp ta giống như đối với Hô Diên gia hay không?

Viên Cương trả lời:

“Tốt, dung tương lai sẽ báo, cáo từ.

Dứt lời xoay người rời đi.

“Chậm đã.

Lữ Vô Song gọi lại.

Viên Cương dừng bước quay đầu lại:

“Còn có gì phân phó?

Lữ Vô Song hơi cười:

“Thái độ của ngươi, sảng khoái khiến cho người ta không yên lòng. Theo ta thấy, tương lai dù có báo đáp, không bằng báo đáp trước mắt kết liễu luôn cho rồi.

Viên Cương chầm chậm xoay người, quay đầu nhìn về Vô Biên sa mạc, trầm giọng nói:

“Hạt Hoàng.

Lữ Vô Song gật gật đầu:

“Vậy chứ, thật ra cũng không ngốc nha. Thật không hiểu nổi ngươi, rõ ràng không phải người ngu, tự nhiên lại làm những chuyện ngu xuẩn không tiếc tính mạng. Nếu biết, nên làm như thế nào không cần ta dạy cho ngươi rồi chứ?

Viên Cương nói:

“Nếu ta không đáp ứng?

Lữ Vô Song nói:

“Ngươi không có lựa chọn khác. Lần này không ai có thể cứu được ngươi, ít nhất không ai dám chắc chắn là ngươi trên tay ta. Một ngày ngươi không đáp ứng, ta sẽ vẫn nhốt ngươi một ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play