La Chiếu hơi trầm ngâm:

“Theo lý thuyết là không dễ dàng đánh hạ. Tuy nhiên thế cục có chút phức tạp, kết quả khó mà nói trước.

Viên Cương nói:

“Nghe nói ngươi đã phái viện quân lên đường gấp rút đi tiếp viện.

- Đúng.

La Chiếu gật gật đầu, hơi nghi hoặc một chút.

Viên Cương hỏi ngay:

“Viện quân có thể chạy tới kịp thời sao?

La Chiếu đáp:

“Theo lý thuyết là có thể chạy tới kịp thời. Nhưng vẫn là câu nói kia, tình huống phức tạp. Ta cũng không dám hứa chắc có thể đuổi được trước khi thành bị phá hay không. Ngươi hỏi điều này là có ý gì?

Viên Cương đáp:

“Ta muốn xuất lực giải vây cho Tề kinh, muốn gia nhập vào viện quân ngươi phái đi. Thế nhưng không quen mấy người kia, vì thế tới tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể viết một thủ dụ cho ta, tránh phát sinh hiểu lầm phiền phức nào đó.

Hắn cũng biết dựa vào lực một người là không được.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vị này muốn xuất lực giải vây cho Tề kinh?

Các chủ Lư Uyên Hiểu Nguyệt các nghi ngờ nói:

“Đây là ý của Ma giáo sao?

Viên Cương nhìn về một hướng, đáp:

“Không có liên quan gì tới Ma giáo. Ma giáo cũng không dính vào chuyện này. Đây là việc tư của cá nhân ta.

Dừng lại một chút, ngẫm nghĩ, cảm thấy nhất định phải giải thích đôi điều:

“Nghe nói người của Hô Diên gia vây ở bên trong thành. Năm đó, ta nhận tình của Hô Diên gia. Ta muốn trả ơn này, không có quan hệ gì với Ma giáo.

Không liên quan tới Ma giáo. Hắn luôn nhấn mạnh câu nói này. Đích thật không có liên quan gì. Thậm chí hắn không dám để cho Ma giáo biết được, nếu không tất nhiên sẽ bị ngăn cản.

Đối mặt trước yêu cầu này, mọi người thật sự không biết nên nói sao cho phải.

Không có thủ dụ, tất nhiên hắn không tham dự. Hiểu Nguyệt các phái người cùng đi với hắn.

..

“Không gặp? Sao lại không gặp được chứ?

Trong mật thất Mao lư biệt viện, Ngưu Hữu Đạo tay cầm mật thư, cau mày.

Vân Cơ nhắc nhở:

“Nói là còn mang theo một con phi cầm tọa kỵ của Ma giáo, đủ để chứng minh là chính hắn rời đi.

“Tư dưng lại có thể đi nơi nào chức?

Ngưu Hữu Đạo bồi hồi trong thất, thật sự không nghĩ ra, chợt dừng bước quay đầu lại nói:

“Lập tức truyền tin hỏi xem Phùng Quan Nhi có ở nhà hay không. Ngoài ra bảo Triệu Hùng Ca để ý một chút. Gần đây Hầu Tử đang chăm chú mặt tình báo nào.

“Tốt.

Vân Cơ lập tức xoay người đi.

Hai ngày sau, tin tức phản hồi lại. Hồi âm thông báo Phùng Quan Nhi vẫn còn tại Ma Cung. Phùng Quan Nhi cũng không biết Viên Cương đi đâu, trước khi đi Viên Cương không nói cho nàng biết.

Vậy thì coi là xong rồi, Ngưu Hữu Đạo tập trung trọng điểm chú ý vào tin tức Viên Cương quan tâm gần đây mà Triệu Hùng Ca cung cấp. Một số tin tức làm mí mắt hắn phải nhảy lên.

Ầm... vỗ trên mặt bàn, sắc mặt Ngưu Hữu Đạo âm trầm xuống:

“Không xong rồi. Hắn đang chăm chú vào chuyện phản quân Tề quốc tấn công Tề kinh. Triệu Hùng Ca sơ sót, ta cũng sơ sót, đã quên dặn dò Triệu Hùng Ca, tên hỗn trướng này có thể đi Tề kinh.

Vân Cơ nghi ngờ:

“Hầu Tử đi Tề kinh làm gì?

Ngưu Hữu Đạo thở dài:

“Không thấy tin tức này ta cũng quên mất. Có chỗ ngươi không biết, Hầu Tử năm đó ẩn nấp trong Tề kinh, có giao tình cùng Hô Diên Uy không tệ. Năm đó lúc Tề quốc đuổi bắt Hầu Tử, Hầu Tử vốn khó chạy thoát một kiếp. Sau đó Hô Diên Uy đuổi kịp hắn, chẳng những không bắt hắn mà còn tha cho hắn một ngựa. Còn thay lão tử Hô Diên Vô Hận đưa một thanh bảo đao cho Hầu Tử, chính là Tam Hống đao.

“Lao thất phu Hô Diên Vô Hận kia không biết là mua chuộc lòng người, hay là thật sự ngưỡng mộ Hầu Tử, không ngờ lại chơi trò lừa một tay dưới ánh trăng truy đuổi người lấy ơn báo oán. Hầu Tử con người này trọng tình trọng nghĩa, dĩ nhiên là mắc lưới. Lần này Hô Diên gia có thể sẽ gặp nguy hiểm, người như Hầu Tử sẽ không ngồi yên không để mắt tới, nhất định là đi Tề kinh.

Vân Cơ cười khổ sở, lắc đầu:

“Thì ra còn có nhân quả này. Hầu Tử kia thật khiến cho người ta không bớt lo lắng a.

Bỗng nhiên Ngưu Hữu Đạo xoay người:

“Hắn nhất định có năng lực tự vệ và năng lực phản ứng. Tuy nhiên có một dạng hắn không ứng phó được, Lã Vô Song. Lần trước có thể thành công dùng hắn điều Lã Vô Song đi, chứng tỏ Lã Vô Song vẫn đang ngó chừng hắn, đụng vào tay của Lã Vô Song, hắn chạy không thoát đâu.

Vân Cơ cả kinh, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Vậy làm sao bây giờ?

“Đồ hỗn trướng này, dặn dò hết lần này tới lần khác mà vẫn không nghe. Chỉ mong còn kịp. Đừng để bị ta đuổi kịp, nếu không lần này ta không dọn dẹp hắn một trận không được a. Đi, tìm người đi.

Ngưu Hữu Đạo phất tay rời đi.

Bây giờ lại thông báo tiếp cho những người khác, lo là sẽ không kịp, đích thân hắn dẫn Vân Cơ đi Tề kinh.

Đụng phải loại người dạy mãi không sửa như Viên Cương, hắn rất tức giận. Hắn vốn an tọa phía sau màn xem phong vân khởi dũng, thế mà vẫn bị Viên Cương bức cho ra khỏi núi.

..

“Các ngươi chuẩn bị kéo dài tới khi nào? Ngày mai quân địch viện binh tới đây, đến lúc đó chúng ta muốn không rút lui cũng khó.

Cố Viễn Đạt đang ở trong trướng, sốt ruột đến nỗi hai mắt đỏ bừng, la rống với nhân viên Hắc Thủy đài.

Ba đại phái Tề quốc vì muốn giữ được thành, có thể nói là làm chuyện tới tuyệt luôn, không ngờ lại mạng lượng nhân viên lớn chất đống đất đá, đóng cửa ngăn chặn ngay cửa thành rồi. Đừng nói là nội ứng mở cửa thành, đoán chừng dùng Thiên kiếm phù chưa chắc có thể mở được.

Thêm nữa viện quân tới gần, thử hỏi Cố Viễn Đạt làm sao có thể không vội vàng.

Nhân viên Hắc Thủy đài vội nói:

“Đại tướng quân an tâm chớ vội, chúng ta cũng biết tình huống khẩn cấp, đã lệnh cho nội ứng trong thành ngày hôm nay phải hợp bằng bất cứ giá nào. Nếu không chỉ có nói lộ ra nhược điểm bọn họ cùng chúng ta âm thầm cấu kết, đến lúc đó Tề quốc cũng không tha được bọn họ.

Vì thế, thành phá rồi.

Tề quân chỉ cần kiên thủ một ngày cuối cùng nữa là được. Chính vì vậy, Hắc Thủy đài đoán chắc các quan lớn trong triều Tề quốc tất nhiên có người đến để cổ vũ quân tâm sĩ khí.

Thừa dịp Lương Thừa tướng Tề quốc vì vậy mà tới, tập kết tất cả nhân viên nằm vùng phát động ám sát đối với Lương Thừa tướng.

Khiến cho nội ứng có lý do rõ ràng trắng trợn tập kết hết bộ đội sở thuộc bị giải tán vọt tới hộ vệ, cũng như vây tiễu kẻ ám sát.

Đương nhiên khi không bị ước thúc, nhóm nhân mã này vừa đến cửa thành, không hề vây tiễu thích khách, mà điên cuồng xông thẳng vào cửa thành, làm náo loạn quân phòng thủ trở tay không kịp, nhất thời làm thành đầu hỗn loạn một trận.

Thành đầu hỗn loạn, Cố Viễn Đạt ở ngoài thành rút kiếm rống giận:

“Xông tới.

Tại thành đầu không có một lượng lớn cung tiến thủ uy hiếp, một lượng lớn tu sĩ trong bạn quân dẫn đầu bay lên thành đầu trước, chém giết một trận cùng tu sĩ Tề quốc.

Phản quân vọt tới dưới thành như một bầy kiến, sử dụng các loại khí giới để leo lên, nhân cơ hội bò lên trên.

Không ngừng có người bị đánh rơi xuống, không ngừng có người bò lên trên. Cuối cùng “bầy kiến” bao trùm lên, không ngừng lan tràn vào trong thành.

Ngày mai có thể viện quân đến rồi, trong thành trên dưới vốn tưởng rằng giữ được một ngày cuối cùng là không thành vấn đề, trong lúc đang âm thầm thở phào thì đột nhiên phát sinh chuyện bất ngờ. Mọi người đều bối rối, bị náo loạn trở tay không kịp.

Phản quân không ngừng lan tràn vào thành, triển khai chém giết cùng hàng ngũ thủ vệ trong thành. Dân chúng kinh hoảng tháo chạy bốn phía.

Nhân số của phản quân vốn đông, còn nhân số của thủ vệ phải phân giữ bốn bề trong thành trì, trong lúc nhất thời đội ngũ thủ vệ tại những hướng khác không biết là cần phải khí thủ đến chi viện, hay vẫn phải tiếp tục kiên thủ cho phải. Thêm nữa nhân viên nằm vùng của Tấn quốc trong thành bắt đầu nhân cơ hội tác loạn, phóng hỏa các loại, hô to phá cửa thành bên này, phá cửa thành bên kia, không ngừng gây ra rối loạn.

Còn những nhân viên bị xúi giục bên trong quân phòng thủ cũng bắt đầu soái lĩnh cổ hàng ngũ nhỏ tác loạn, nội bộ Tề kinh hoàn toàn rối loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play