Cuối cùng, Quỷ Y cũng không đi, một phần vì muốn tìm di thực thích hợp cho Nguyên Sắc, một phần là ở đây cũng thuận tiện bảo vệ cho Vô Tâm.

Lần này hành sự có Nguyên Sắc đỡ lưng ở phía sau, thật ra không sợ có người dám làm loạn.

..

Trong mật thất Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo cầm mật thư tra xét, đứng dậy, lẩm bẩm tự nói:

“Là di thực nhãn cầu cho Nguyên Sắc?

Mật thư do Quách Mạn truyền đến, sư đồ Quỷ Y đang chuẩn bị, Quách Mạn thân là trợ thủ, cũng biết tình hình rồi.

Ngưu Hữu Đạo buông mật thư xuống, bồi hồi. Hắn biết chuyện Nguyên Sắc trở thành độc nhãn long. Lần trước Sa Như Lai báo tin Nguyên Sắc tìm Quỷ Y, hắn chưa xem là chuyện quan trọng, bởi vì khó có thể chạm đến Dược cốc bên kia. Đột nhiên hắn “xùy” một tiếng:

“Thật là đúng ha, không ngờ chỉ chớp mắt sẽ đưa đến tay của ta.

Vân Cơ bên cạnh lên tiếng:

“Ngươi lại muốn làm gì?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không làm gì, muốn giúp người hoàn thành ước vọng, giúp Nguyên Sắc một phen.

Vân Cơ hồ nghi:

“Ngươi có lòng tốt như vậy thật sao? Không phải là ngươi muốn Quỷ Y ám sát Nguyên Sắc sao?

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, đáp:

“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Cho dù Quỷ Y muốn cũng không có lá gan đó. Thật ra ta nghe nói một nữ nhân bên cạnh Nguyên Sắc mới là tâm phúc thật sự của Nguyên Sắc. Không biết nàng này có thể nguyện dâng một mắt cho Nguyên Sắc không?

Hắn nhếch miệng lên, nở một nụ cười giả tạo.

Sau đó xoay người trở về án và ngồi xuống, đắn đo trong phút chốc rồi tự mình nâng bút viết một phong thơ, thổi khô và đưa cho Vân Cơ:

“Cũng nên tìm chút chuyện làm cho Thiệu Bình Ba rồi. Thiệu Bình Ba làm chuyện này rất thuận tiện. Mau đưa mật thư này cho Thiệu Bình Ba, bảo phải làm theo như nội dung trong thư.

Dĩ nhiên là Vân Cơ không kềm chế được, nhìn xuống nội dung mật thư. Nàng chỉ thấy trong thơ nói tới việc Nguyên Sắc tìm Quỷ Y để nhờ để cấy ghép nhãn cầu cho mình, bảo Thiệu Bình Ba suy nghĩ biện pháp khiến cho Quỷ Y đưa mục tiêu di thực lên trên người của Nguyên Phi.

Trong thơ còn cố ý nhắc nhở một câu, rằng Quỷ Y rất quan tâm đ ến đệ tử Vô Tâm.

Thiệu Bình Ba nhận được thư tín rồi.

Ngồi cạnh án bên trong thư phòng, cầm tin đưa mắt nhìn đã lâu, không lên tiếng.

Thiệu Tam Tỉnh thử nhắc nhở:

“Giả Vô Quần đang có chủ ý đánh Liễu Nhi tiểu thư?

Ngay cả hắn cũng nhận ra, làm sao Thiệu Bình Ba có thể không nhận ra:

“Hắn cố ý nhắc nhở Quỷ Y quan tâm đ ến người đệ tử Vô Tâm kia, không phải là nhắc nhở ta hạ thủ lên trên người của Vô Tâm, mà là tới Liễu Nhi được Vô Tâm quan tâm.

Thiệu Tam Tỉnh buông tiếng thở dài:

“Thật ra Giả Vô Thiệt kia biết rõ tình hình, nắm lấy tiểu thư là nắm được Vô Tâm. Nắm được Vô Tâm là có thể chi phối được Quỷ Y. Chỉ có điều chuyện này không phải là chuyện đùa, hạ thủ với tâm phúc của Nguyên Sắc, Quỷ Y dám sao?

Thiệu Bình Ba nói:

“Ta làm sao mà biết được? Ta không biết gì tình hình của Nguyên Sắc ấy.

Thiệu Tam Tỉnh không hiểu:

“Nếu Giả Vô Thiệt đã biết rõ nên làm như thế nào, vì sao còn muốn mượn tay của đại công tử?

Thiệu Bình Ba đáp:

“Bởi vì Liễu Nhi là muội muội của ta. Hắn muốn ta xử lý. Ta không làm, hắn sẽ làm. Nếu ta không làm, một khi hắn động thủ, xuống tay với Liễu Nhi nặng nhẹ ra sao thật khó mà liệu rồi. Nhưng nếu ta ra tay chính là càng lún càng sâu. Trước có Lam Đạo Lâm, sau có Nguyên Sắc...

Thiệu Tam Tỉnh kêu lên “ôi”:

“Hạ thủ với tâm phúc của Nguyên Sắc có ích lợi gì chứ?

Thiệu Bình Ba trả lời:

“Đơn giản là hãm hại hoặc ly gián, châm ngòi các loại. Hoặc là đảo loạn nhằm vào bên kia, hoặc muốn lợi dụng Nguyên Phi làm cái gì đó, không ngoài mấy dạng này.

Sau đó đứng dậy nói tiếp:

“Ta muốn đi gặp Lam Minh một chút, hỏi thăm hắn xem tình hình của Nguyên Sắc và Nguyên Phi.

Thiệu Tam Tỉnh gật đầu:

“Lão nô giờ sẽ đi an bài.

Thiệu Bình Ba:

“Còn nữa, Cố Viễn Đạt phản quân sắp tấn công Tề kinh, tình hình của Liễu Nhi bên kia ngươi nên quan tâm kỹ càng một chút.

Thiệu Tam Tỉnh:

“Đại công tử yên tâm, lão nô lưu ý nói qua với phía bên Hắc Thủy đài rồi, tránh khỏi ngộ thương cho tiểu thư rồi.

..

Cuối cùng phản quân đã kéo binh đến dưới thành, phát động một trận tấn công mãnh liệt.

Kinh thành trên dưới lòng người bàng hoàng, cường tráng trẻ trung đều bị hợp, hiệp trợ giữ thành.

Thành trì Tề kinh được xây dựng nhằm để phòng ngự cho thủ đô của một quốc gia. Thành trì dày và cao vót, chịu đựng được tấn công, thêm nữa là chuẩn bị sơ kỳ ứng đối phản quân. Trước mười vạn nhân mã kiên thủ, thêm ba đại phái Tề quốc trấn thủ hiệp trợ, phản quân mấy lần cường công cũng khó mà rung chuyển, bị không ít tổn thương.

Vừa thấy trạng thái tấn công như vậy, Cố Viễn Đạt cũng có chút nóng vội. Nếu chậm trễ trễ tấn công không được, một khi kéo dài tới lúc ba mươi vạn viện binh Tề quân và quân Tần kéo đến, như vậy phiền toái rất lớn. Những thành tường khác phòng ngự không chắc chắn bằng Tề kinh, không thể chiếm cứ thành này, làm sao có thể kiên thủ lâu dài chống đỡ đại quân vây tiễu của Hô Diên Vô Hận?

“Không phải các ngươi nói có nội ứng trong quân phòng thủ trong thành xúi giục các ngươi hay sao? Vì sao lại chậm chạp không thấy nội ứng hợp?

Trung quân Cố Viễn Đạt ở trong trướng, cuối cùng không nhịn được liền nổi giận với người của Hắc Thủy đài đi theo.

Hắn biết rõ, vật tư trong Tề kinh phong phú, nhân lực không thiếu. Hơn nữa với mười vạn quân phòng thủ, nếu không có nội ứng hợp, chỉ dựa vào ba trăm ngàn nhân mã của hắn thì hoàn toàn không có khả năng đánh tới. Đến một triệu nhân mã cũng chưa chắc là hữu dụng. Nếu cứ như vậy mà đón đánh xuống, toàn bộ ba trăm ngàn nhân mã của hắn thế nào cũng phải nằm ngủ ở chỗ này.

Nhân viên Hắc Thủy đài lúc này giải bày khó khăn:

“Đại tướng quân, không phải nội ứng không hợp. Theo tin tức bên trong truyền ra, ba đại phái Tề quốc dường như đã phát giác, đã sớm chuẩn bị trước rồi a. Họ quản khống cửa thành cực nghiêm, nội ứng rất khó tìm được cơ hội hạ thủ.

Cố Viễn Đạt nói:

“Chiếu theo ngươi nói, ta có cần chờ một chút hay không, chờ nội ứng tìm được rồi cơ hội rồi lại tấn công?

Nhân viên Hắc Thủy đài liên tục xua tay:

“Không thể. Nhân mã bên trong thành bắt đầu bất động, nội ứng càng khó có thể tìm được cơ hội. Ba đại phái Tề quốc sẽ tử thủ bất động. Chỉ có khiến cho nhân hàng ngũ bên trong thành tác động bốn phía, nội ứng mới có cơ hội ra tay. Do đó rất cần đại quân của đại tướng quân hợp mới được.

Cố Viễn Đạt trầm giọng nói:

“Mù quáng hợp tấn công cũng vô dụng, chờ cho bọn họ có thể thực hành kế hoạch mới được.

Hắc Thủy đài nhân viên nói:

“Đại tướng quân yên tâm, đã đang chế định kế hoạch có thể thực hiện được.

Sự nhắc nhở của Hô Diên Vô Hận rốt cục đã có tác dụng. Sự cảnh giác cao độ của ba đại phái Tề quốc đã khiến cho kế hoạch của quân nội ứng bị thất bại, chậm trễ khó có thể làm được việc.

Kinh thành, trong hoàng cung. Hô Diên Uy cơ hồ cả ngày lẫn đêm không cở giáp, được gia tướng hiệp trợ nghiêm mật quản khống Cấm Vệ quân, bảo vệ an toàn cho hoàng cung đại nội.

Vừa nổi lên động tĩnh công thành, Hô Diên Uy lập tức leo lên tường thành hoàng cung, nhìn theo hướng bị tấn công ở phía xa xa, hai mắt đầy tia máu.

Cả nhà Hô Diên gia đều bị tiếp tiến vào hoàng cung. Ý của hoàng hậu lo sợ bên ngoài không an toàn.

Nhưng thật ra là ý của Hạo Hồng thái tử, lo sợ Hô Diên gia chạy trốn…

Trong một tòa Thiên Điện, trong gian tiểu viện, Bộ Tầm vừa dùng cơm xong, phất tay tỏ ý cho một vị tiểu thái giám mang thức ăn đi.

Đột nhiên, hắn nhận ra có điều gì bất ổn. Sao lại quá an tĩnh a, bên ngoài dường như không có cả tiếng bước chân.

Ngay lập tức hắn bước nhanh ra cửa, ngắm nhìn bốn phía. Đình viện u tĩnh, đích xác không có tiếng bước chân. Nói chính xác là ngay cả bóng người cũng không có.

Chuyện gì xảy ra? Bộ Tầm cả kinh, lập tức đi tới Chủ Điện nơi Hạo Vân Đồ đang ở. Nhưng hắn chưa đi được bao xa, chợt thân hình lảo đảo một cái, một tay vịn vào cây cột dưới mái hiên, một tay ôm lấy bụng, hít thở dồn dập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play