Lần trước lúc Kim Vương Hạo Khải tác loạn, anh em ba người Hô Diên chính là người tham dự, Hô Diên Định chính là một trong những người phụ trách chủ yếu, có kinh nghiệm bình định.
Lần này Hạo Hồng quyết định vậy đã được sự đồng ý trước của Hô Diên Vô Hận, đầu tiên Hô Diên Định được cử lên tiền tuyến vốn là người theo bên cạnh Hô Diên Vô Hận, không có sự đồng ý của Hô Diên Vô Hận cũng không thể điều động được.
Thứ hai, khi đối mặt với chiến sự chân chính, Hạo Hồng nhất định phải trưng cầu ý kiến của Hô Diên Vô Hận, tam đại phái cũng có ý này. Luận chiến tranh, ở Tề quốc không ai có thể mạnh hơn Hô Diên Vô Hận, việc có loạn tới mức nào, việc trưng cầu ý kiến của Hô Diên Vô Hận là không thể tránh được.
Hô Diên Định lĩnh mệnh bình định, Hô Diên Vô Hận điều hai trăm ngàn nhân mã từ đại quân ở tiền tuyến cho con trai.
Số lượng này coi như đã là cực hạn có thể điều đi rồi, dù sao chiến trường đối chọi với Tấn quốc chủ yếu là ở bên này, không thể nào làm dao động chiến tuyến chủ yếu được.
Hai trăm ngàn nhân mã cũng không tính là ít, nhưng cũng không có cách nào, phản tướng Cố Viễn Đạt đến vốn phụ trách trấn thủ phía sau phòng bị quốc nội của Tề quốc đã nắm ba trăm ngàn nhân mã. Bây giờ ba trăm ngàn nhân mã trở thành phản quân, điều đi hai trăm ngàn nhân mã coi như đã đủ nhiều rồi?
Vì phòng ngừa vạn nhất, Hô Diên Vô Hận còn đưa tin cho La Chiếu, mời La Chiếu điều mười vạn nhân mã từ trong quân tề phía đông tuyến trợ giúp, đầu tiên là vì bảo đảm phần thắng, thứ hai là vì hình thành trạng thái giáp công với phản quân, tận lực kiềm chế phản quân bỏ trốn ra xung quanh.
Đối với lần này, La Chiếu không nói gì nhiều, quả đoán đồng ý trợ giúp, cũng tích cực điều binh khiển tướng phối hợp.
Đều là tướng lĩnh có kinh nghiệm già dặn, thế cục bài binh bố trận của song phương thế nào sớm đã biết rõ trong lòng, biết bên Hô Diên Vô Hận không tiện tiếp tục điều đi quá nhiều nhân mã.
Còn nội bộ Tề quốc cũng không thể sơ xuất, bằng không nếu hậu cần của quân Tần bị đoạn, quân Tần cũng sẽ chạy trời không khỏi nắng, đương nhiên là phải tích cực chống đỡ.
Cũng chính là bởi vì nội bộ Tề quốc không thể sơ xuất, ba trăm ngàn nhân mã đấu với ba trăm ngàn phản quân chưa chắc có thể không sơ hở tí nào, còn cần hình thành ưu thế tuyệt đối mới ổn thỏa được, cho nên còn cần tiếp tục tăng nhân mã.
Mà phản quân đã lao thẳng tới kinh thành, viện quân bên này chạy đã không kịp nữa, cần kiềm chế trạng thái tiến lên của phản quân, quốc nội còn cần điều nhân mã từ các châu phủ tới tập kết ngăn cản, tranh thủ thời gian cho đại quân bình định bên này.
Bên ngoài trại lính, hai cha con đứng đó nhìn theo đội quân nhân mã trùng trùng xuất phát.
Hô Diên Định vẫn chưa đi theo đại quân, trước tiên gã phải chạy tới phía trước quân phản loạn tự mình tập kết nhân mã của các châu phủ trước.
Sau khi cho những người không có nhiệm vụ lui đi, Hô Diên Vô Hận xoay người căn dặn Hô Diên Định:
“Cố Viễn Đạt có thể tọa trấn thống lĩnh quốc nội trấn thủ đại quân ba trăm nghìn người, có thể khiến cho hắn nhận nhiệm vụ này cũng là một người không phải đơn giản đâu, khá có tài năng đó. Lần này đi tập kết nhân mã của các châu phủ cần nhớ kỹ, chỉ cần giữ chân phản quân, nhất định không thể liều lĩnh cầu thắng được, cần phải chờ tới khi nhân mã của ba phe hội hợp hình thành ưu thế tuyệt đối thì mới có thể tiêu diệt được chúng.
“Tuy quốc nội sốt ruột bình định, mọi người cũng đều hy vọng mau chóng bình định để ổn định nội bộ, nhanh chóng bình định cũng là kết quả tốt nhất, nhưng ngươi phải nhớ rằng, kết quả bình định cuối cùng mới áp đảo tất cả. Chỉ cần có thể thuận lợi bình định thành công, liền thắng được việc mạo hiểm nóng lòng cầu thắng. Bằng không một khi lộ ra ngoài, hậu quả khó mà lường được. Cho nên, cần phải mưu cầu ổn định, ổn định đạt thành kết quả vượt trên tất cả. Nhớ kỹ, giữ vững quân lệnh, cho dù triều đình tạo áp lực đốc xúc, ngươi cũng phải đứng vững trước áp lực, hiểu chưa?
Hô Diên Định chắp tay:
“Mạt tướng tuân mệnh!
Lời nói này, Hô Diên Vô Hận cũng là nói cho đám trưởng lão của tam đại phái đang ở một bên nghe được, quay đầu lại nói với trưởng lão của tam đại phái:
“Ba vị trưởng lão, đến lúc đó giả sử bên triều đình có ai thấy Định Nhi chậm chạp không hết sức chắc chắn sẽ tạo áp lực bức bách, mong hãy giúp ta ổn định tam đại phái.
Ba vị trưởng lão đều gật đầu, đã chính tai nghe rõ ý đồ chiến lược của đối phương, đương nhiên cũng biết nặng nhẹ.
Trưởng lão của Thiên Hỏa giáo vuốt râu nói:
“Thượng tướng quân nói có lý, cũng cứ yên tâm đi, chuyện lớn như vậy há có thể để hạng người tư lợi trên triều đình quấy rầy, bọn ta sẽ lập tức đưa tin cho tông môn nói rõ ý đồ của Thượng tướng quân, tông môn nhất định sẽ dốc toàn lực chống đỡ thiếu tướng quân, áp chế những sự huyên náo đó.
Hai vị trưởng lão khác đều gật đầu tỏ ra tán thành.
Hô Diên Vô Hận từ chối cho ý kiến, quay lại căn dặn con trai:
“Lần này đi phải muôn vàn cẩn thận, cần phải cẩn thận, nhân mã ở các châu phủ đều dùng để tự bảo vệ, nếu muốn mạnh mẽ điều động bắt họ lấy hết vốn liếng ra chỉ sợ sẽ có suy nghĩ gian dối. Nhớ kỹ, trước khi điều động nhân mã thì phải khống chế quan chủ của các châu phủ liên quan trước, trước tiên nắm giữ tính mạng của bọn họ, sau đó mới được điều động. Nếu có người dám kháng mệnh, có thể giết không tha! Ta cho ngươi quyền được tiền trảm hậu tấu, bên triều đình tự có ta chịu trách nhiệm!
Hô Diên Định lần nữa chắp tay:
“Mạt tướng tuân mệnh!
Hô Diên Vô Hận bỗng nhiên quay đầu:
“Mong rằng tam đại phái sẽ toàn lực phối hợp!
“Yên tâm, tam đại phái nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ sự an toàn của thiếu tướng quân, nhất định sẽ toàn lực phối hợp với thiếu tướng quân!
Ba vị trưởng lão đều gật đầu đồng ý, không chút dị nghị nào.
Hô Diên Vô Hận mới vung tay lên với con trai:
“Đi đi thôi!
Trưởng lão của tam đại phái cũng phất tay, một đám tu sĩ qua đây bảo vệ Hô Diên Định bay lên không trung. Mấy con phi cầm tọa kỵ trở người đi xa.
Đây chỉ là tiễn đưa, sau đó bên tam đại phái còn sai tu sĩ là cao thủ hiệp trợ Hô Diện Định chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi trở lại trong quân trướng, Tra Hổ cau mày lại, câu nói lần trước của Hô Diên Vô Hận “Khí số đã hết, đại thế đã mất” vẫn văng vẳng trong đầu y.
Lúc này đợi Hô Diên Vô Hận đứng vững phía trước bản đồ, y không nhịn được mà tới gần thử hỏi:
“Tướng quân lo lắng người trong các châu phủ sẽ sinh ra dị tâm sao?
Hô Diên Vô Hận lắc đầu than nhẹ:
“Kim Vương thác loạn đã phá hư tất cả, đã làm dao động lòng người. Bây giờ đại thế lại không ở Tề quốc, ai cũng không ngốc, đều nhìn thấu Tấn quốc nắm chắc đại thế, cố tình ngay lúc này bên trong hoàng thất lần nữa xảy ra chuyện cốt nhục tương tàn, lại xuất hiện hành động mưu nghịch soán vị, ngươi nghĩ chư hầu khắp nơi sẽ nghĩ thế nào? Có thể không có ai mưu đồ đường lui hay sao?
“Triều đình thế lớn, lúc có thể lấn át khắp nơi, khắp nơi đương nhiên sẽ thành thật. Bây giờ binh lực chủ yếu của triều đình đang đối địch ở tiền tuyến, trấn thủ quốc nội căn bản chính là ba trăm ngàn nhân mã để uy hiếp nhưng nay đã trở thành phản quân, không khác nào đã mở khóa gông xiềng trên tay bọn họ. Ta há có thể không nhắc nhở Địch Nhi cẩn thận một chút?
Tra Hổ:
“Nếu như thế, tướng quân đã biết lần này thiếu tướng quân đi có thể gặp nguy hiểm vì sao còn để thiếu tướng đi vậy, vì sao không phái người khác đi? Thiếu tướng quân là Bình Định chủ tướng, đáng lý nên hành động theo quân chủ lực bình định mới đúng.
Hô Diên Vô Hận:
“Không có cách nào, đại quân ngoài tầm tay với của ta! Nếu không thiết lập phương pháp ngăn chặn thì phản quân nhất định sẽ đánh tới kinh thành, mười vạn quân coi giữ kinh thành chưa chắc thủ được, mà muốn ngăn chặn tất phải điều động nhân mã phòng giữ các châu phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT