“Em bé sinh non đang trong tình trạng cơ thể như thế nào?
Tên thái giám bò quỳ trên mặt đất mặt mũi đã bầm dập, miệng mũi đều chảy máu:
“Tình huống cụ thể thì không biết, Hô Diên gia không cho người ngoài đi vào.
Hạo Hồng rống lên:
“Còn không mau mời pháp sư của tam đại phái phái tới xem thử? Nếu cháu ngoại gái của bản vương xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bản vương sẽ lăng trì xử tử ngươi!
Hiện nay tu sĩ của Hô Diên gia đều bị tam đại phái cưỡng chế điều đi, chính là vì sợ Hô Diên gia có lực ảnh hưởng quá lớn với quân đội, không muốn cho Hô Diên gia có cơ hội nắm giữ quân coi giữ kinh thành.
Tên thái giám bị dọa đến mức té đi.
...
Bốp! Một cái bạt tai vang lên.
Sau tiếng vang đó, Hoàng hậu ngã xuống đất, bụm mặt khóc.
Bộ Tầm đỡ Hạo Vân Đồ thở hồng hộc, dường như trong một đêm đã già đi rất nhiều, cả người muốn di chuyển cũng vô cùng phí sức.
Hoàng hậu quỳ bò tới bên cạnh ông ta, ôm lấy bắp đùi của ông ta, ngẩng đầu khóc không ra tiếng:
“Bệ hạ, Hồng nhi cũng không muốn hành động lớn như thế này, nhưng Hồng nhi cũng không có biện pháp nào khác, nó cũng không dám đối nghịch với tam đại phái! Bệ hạ, cho dù ngài không suy nghĩ cho Hồng nhi cũng phải suy nghĩ cho thiên hạ của Tề quốc chứ, ngài hãy hạ chỉ nói cho Thượng tướng quân đi!
Có một vài thứ có thể đoạt, ngôi vị Hoàng đế có thể tranh đoạt, tỳ ấn của Hoàng đế có thể đoạt, ngay cả chuyện Bộ Tầm khống chế Hiệu Sự Đài cũng bị tước đoạt trong một đêm, nhưng ai cũng không có cách nào ép Hạo Vân Đồ hạ chỉ truyền ngôi, Hạo Vân Đồ dẫu có chết cũng không theo!
Nếu Hạo Vân Đồ không làm như vậy, hậu quả có phần nghiêm trọng, một vài đại thần trong triều thì dễ xử lý, chẳng qua là đổi lại một người thức thời thế thân là được, nhưng mà bên Hô Diên Vô Hận thì không dễ làm.
Giả sử Hô Diên Vô Hận không theo cũng có thể tùy tiện thế thân sao? Lúc này động vào Hô Diên Vô Hận, quân tâm của Tề quốc sẽ mất sạch.
Ổn định Hô Diên Vô Hận liền ổn định được quân tâm của Tề quốc, cục diện sẽ được duy trì tiếp.
Cho nên chưởng môn của tam đại phái khuyên, nhưng Hạo Vân Đồ lại không đồng ý.
Ngay cả chưởng môn của tam đại phái cũng không khuyên được, Hạo Hồng khuyên cũng không được, thậm chí còn không dám tới gặp Hạo Vân Đồ. Nếu hắn tới chỉ càng làm Hạo Vân Đồ tức giận hơn.
Cuối cùng nữ nhân là Hoàng hậu tới, chạy tới giúp con trai nói chuyện.
Chỉ cần con trai thượng vị, bà ta chính là Hoàng thái hậu của Tề quốc, rốt cuộc cũng không cần tranh thủ tình cảm với nữ nhân trong cung nữa, ngay cả Hoàng đế gặp bà ta cũng phải chào hỏi.
Đã đến mức này rồi, bà ta cũng không thể không tới tranh thủ cho con trai, một khi thất bại, có ai buông tha cho con trai bà ta được? Đừng nói là con trai của bà ta, một khi để Hạo Vân Đồ lần nữa nắm quyền trong tay hoặc đổi lại một người khác thượng vị, vị Hoàng hậu như bà ta chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ trở thành phế hậu.
Bà ta đã lăn lộn cả đời ở hậu cung, không thể nào chấp nhận hậu quả như vậy được.
Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, bà ta biết rõ những tiện nhân trong hậu cung kia nếu thật sự muốn bỏ đá xuống giếng thì còn độc ác hơn so với nam nhân đánh đánh giết giết kia nhiều, ngẫm lại mà sợ run lên.
Vì vậy, chịu một cái tát thì sao chứ? Chỉ cần Hoàng đế bằng lòng hạ chỉ truyền ngôi, phải chịu mười cái tát, trăm cái tát thì bà ta cũng cam tâm tình nguyện. Nếm trải đau khổi mới có thể đứng trên vạn người.
“Sợ?
Hạo Vân Đồ bưng nửa mặt ngửa đầu lên trời cười ha ha, cười buồn, cười đến nỗi ho khan, sau khi Bộ Tầm đỡ, dừng ho lại mới cúi người bấm lên ót của Hoàng hậu bẻ ra sau, tùy tiện nói:
“Đức không xứng vị, cả gan mưu nghịch, bây giờ biết sợ rồi sao? Tiện nhân, có muốn biết trẫm sẽ bảo Thượng tướng quân xử trí các người thế nào hay không?
“Bệ hạ!
Hoàng hậu bị ông ta đe dọa tới kinh hồn táng đảm, r3n rỉ nói:
“Bệ hạ nên suy nghĩ vì đại cục!
“Cút!
Hạo Vân Đồ dùng một cước đá văng bà ta, bàn chân ngoan độc, Bộ Tầm đỡ Hạo Vân Đồ cũng không ngăn cản.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy không thể không gặp chuyện không may, tu sĩ phía ngoài rốt cục cũng xông vào, vội vàng lôi Hoàng hậu đi.
Thở hổn hển, Hạo Vân Đồ cũng được đỡ nằm xuống, nằm trên ghế nằm, đợi sau khi bình ổn hơi thở xong chợt thấp giọng nói:
“Còn biện pháp khác liên lạc với Thượng tướng quân không?
Vẻ mặt của Bộ Tầm hơi khó coi, cúi người thấp giọng nói bên tai:
“Bệ hạ, chúng ta đã bị cô lập, ngay cả đôi câu vài lời cũng không truyền ra ngoài được. Bệ hạ có lời gì thì cứ nói cho lão nô, trong cung này còn có người của lão nô, lão nô sẽ tìm cơ hội thử xem.
Hạo Vân Đồ trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu nói:
“Quên đi, vô dụng thôi, đại thế đã mất, trẫm không giữ được Thượng tướng quân.
Bộ Tầm cả kinh:
“Bệ hạ, ý của ngài là, Thượng tướng quân cũng sẽ phản bội ngài? Hay là nói sợ là những người ở bên ngoài dùng vợ con của Thượng tướng quân làm con tin để áp chế Thượng tướng quân?
Hạo Vân Đồ lẩm bẩm:
“Thượng tướng quân ngồi trên thiết huyết ngựa chiến cả một đời, là trụ cột của Đại Tề ta, giết từ trong núi thây biển máu mà ra, chỉ có con tin há có thể áp chế được hắn, chắc chắn sẽ không bởi vì người nhà mình mà liên lụy tới tướng sĩ. Nếu thực có can đảm làm như vậy thì chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình. Tên nghịch tử Hạo Hồng không dám, tam đại phái cũng không dám.
Bộ Tầm:
“Vậy là sẽ phản bội ngài?
“Phản bội?
Hạo Vân Đồ hơi lắc đầu:
“Trước kia nếu không bức bách hắn, hắn sẽ không chịu cho con trai cưới Thanh Thanh, hắn vẫn có ý định giữ khoảng cách với hoàng thất, không muốn ngả về phía hoàng tử nào, không muốn trở thành lợi khí để tranh quyền đoạt lợi, cũng không muốn trở thành công cụ giết người trong tay trẫm! Hắn là Thượng tướng quân của Đại Tề, không phải là Thượng tướng quân của riêng người nào, ai làm Hoàng đế đối với hắn cũng không có gì quá quan trọng. Trước mắt, thế cuộc này nếu hắn ủng binh đối kháng, chỉ sợ Tề quốc sẽ đại loạn!
Bộ Tầm hiểu, suy nghĩ vì thế cục, Hô Diên Vô Hận sẽ thuận theo quyết định của tam đại phái, nói cách khác, bệ hạ không còn cách nào lần nữa nắm giữ quyền thế trong tay, tinh thần ông ta cũng trở nên chán nản.
...
“Hoàng hậu không khuyên nổi sao?
Vũ Văn Yên hỏi một câu.
Một tên đệ tử lắc đầu:
“Vô dụng, còn bị ông ta đánh bị thương.
Vũ Văn Yên phất tay, ý bảo đệ tử lui xuống.
Ở một bên, một tên văn thư rốt cục đã bắt chước xong bút tích của Hạo Vân Đồ, sau khi thổi khô thì hai tay dâng lên cho chưởng môn của tam đại phái kiểm tra.
Ba vị chưởng môn nhận lấy nhìn qua, Bắc Huyền e hèm, gật đầu nói:
“Chữ viết quả nhiên là giống nhau như đúc, dùng tỳ ấn nữa là đủ để lừa được rồi.
Tam Thiên Lý khẽ “aiz” một tiếng, thở dài nói:
“Chiếu thư truyền ngôi trước tiên tạm gác lại làm dự bị, chỉ mong các trưởng lão ở tiền tuyến có thể thuyết phục được Hô Diên Vô Hận.
Vũ Văn Yên và Bắc Huyền nhìn nhau, đều hiểu ý của y, thật ra chiếu thư truyền ngôn này chưa chắc cần Hạo Vân Đồ tự tay viết, chỉ cần đại thần trong triều nói là thật, trên dưới Tề quốc đương nhiên sẽ cho là thật.
Then chốt vẫn là bên Hô Diên Vô Hận, chiếu thư giả bắt chước giống hơn nữa cũng không có tác dụng gì, Hạo Vân Đồ đang yên lành đột nhiên truyền ngôi, chuyện lớn như vậy, sao Hô Diên Vô Hận có thể tin vào một tờ chiếu thư được, nhất định phải chờ xác nhân chân tướng chuyện đó. Loạn tượng kinh thành há có thể giấu được thủ hạ của Hô Diên Vô Hận, cũng chính là nhân viên điệp báo quân tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT