Vân Cơ:

“Vì sao?

Đối với chuyện này, Ngưu Hữu Đạo không giải thích, chuyện liên quan đến Ma Điển không tiện nói nhiều. Ô Thường không thể làm lộ Ma Điển ra được, nếu không lấy được chứng cứ ra thì không có khả năng nhảy ra tố cáo Lữ Vô Song được, bằng không không có cách nào nói rõ nguyên nhân, sau đó chỉ nói một câu:

“Ngươi cứ chờ mà xem!

...

Thiên Đô phong, Phiêu Miểu các, hữu sứ Nhạc Quang Minh vội vã đi vào chủ điện, trình một bức mật báo cho Hoắc Không:

“Chưởng lệnh, bên Bách Xuyên cốc truyền mật báo tới, bọn Lý Chính Pháp có hành động.

Hoắc Không nhận mật báo, xem qua tình hình cụ thể thì mặt có vẻ lưỡng lự:

“Điều động hơn trăm đệ tử Bách Xuyên cốc đi qua đi lại nhiều lần bên Vô Biên Các, muốn làm gì?

Nhạc Quang Minh lắc đầu:

“Dường như Lý Chính Pháp bảo mật nghiêm ngặt với chuyện này, chỉ biết là đang truy xét người nào đó, tình huống cụ thể thám tử bên kia cũng không nắm được rõ.

Hoắc Không trầm mặc một chút, cuối cùng thở dài nói:

“Chỉ mong đừng có xảy ra chuyện gì nữa.

Vẻ mặt vô cùng phiền muộn.

Gần đây thật sự có quá nhiều chuyện phiền lòng, trước đó là chuyện của Gia Cát Trì, bây giờ hắn còn phải tọa trấn ở đây để truy tra, ai ngờ bên Thánh Cảnh lại xuất hiện chuyện có thể chọc thủng trời, tự nhiên xuất hiện việc Vô Lượng quả bị trộm, sợ bóng sợ gió, người người đều bị điều tra.

Có thể dự liệu được, bước tiếp theo sẽ tra tới bên này.

Mà người đốc tra là đám chuyên môn bới móc thích tìm việc, chuyện Gia Cát Trì vừa xuất hiện, người đốc tra của các phái cũng bị gác đao lên cổ, bị ép tới nghẹt thở. Bây giờ Lý Chính Pháp lại đang huy động nhiều nhân lực như vậy, thật sự là làm người ta lo lắng.

Nhạc Quang Minh nhắc nhở một câu:

“Chưởng lệnh, người đốc tra vốn nhằm vào nội bộ Phiêu Miểu Các, động tĩnh hiện giờ sợ là không thoát được liên quan tới Phiêu Miểu Các.

Hoắc Không quay đầu hỏi vặn lại:

“Vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Hiện tại lỗ hổng nhiều như vậy, ta cũng không biết làm như thế nào để che lại, bên trên chỉ cần có kết quả, chính là cần chúng ta làm tốt chuyện, đâu thèm quan tâm tới phiền toái gì, ta có thể làm người đốc tra ngưng truy tra sao?

Nhạc Quang Minh không nhịn được thì thầm một câu:

“Nhóm Thánh Tôn thì thế nào? Từng chuyện đều chưa làm xong, đồng thời bắt làm nhiều chuyện như vậy, nhiều người hơn nữa tập trung lại, làm đi làm lại cũng chịu, không làm xong nổi tất cả mọi việc.

Hoắc Không:

“Ngươi cho rằng nhóm Thánh Tôn muốn như vậy à? Những chuyện trước mắt này có chuyện nào không cần gấp? Chuyện Gia Cát Trì có thể không tra sao? Chuyện Vô Lượng quả bị trộm có thể không tra sao?

Nhạc Quang Minh gội vàng chữa lại:

“Ý của thuộc hạ không hoàn toàn là như thế, chính là cảm thấy chuyện gì cũng xúm lại xuất hiện cùng lúc, đều xuất hiện lúc Thánh Tôn muốn chỉnh đốn Phiêu Miểu Các khiến cho tất cả nhân viên đều vội vàng bận rộn, ta luôn cảm thấy có đâu đó không đúng, việc này không phải có người đứng sau giở trò quỷ gì chứ?

Hoắc Không im lặng không nói gì, thật ra hắn cũng có cảm giác này. Từ sau khi bắt đầu chỉnh đốn Phiêu Miểu Các, đủ loại quái sự lần lượt phát sinh. Đầu tiên là cái chết một cách kỳ quặc của Hồng Vận Pháp, tiếp đó là Ngưu Hữu Đạo – một nhân viên đốc tra bị ám sát, cho tới tận bây giờ, chuyện càng làm càng lớn, đã gần như làm người ta muốn phát điên rồi, muốn không khiến người ta hoài nghi có vấn đề cũng khó.

“Giành chính quyền dễ, nắm chính quyền khó, chỉ mong đừng nên xảy ra chuyện gì nữa, bằng không sẽ hoàn toàn loạn tùng phèo, hỏng bét, thật sự sẽ không có biện pháp ứng phó nữa.

Sau khi trầm mặc, Hoắc Không chợt khó hiểu thở dài một tiếng.

...

Phía dưới thung lũng đầy mây mù không thấy ánh mặt trời, suốt ngày bị bao trùm trong sự âm u.

Bên trong cốc thỉnh thoảng có người lén lút ló đầu kiểm tra bốn phía. Diệp Niệm ngồi trên một tảng đá, trên mặt, trong lòng đều tràn đầy phiền muộn.

Có một số việc ngay từ đầu cảm thấy có đạo lý, nhưng sau khi làm liền phát hiện không còn chút nào hợp lý cả.

Ngay từ đầu, một nhóm người trong Vô Lượng viên đều cảm thấy truy sát người của Băng Tuyết Thánh Địa là một biện pháp hay, nhưng sau khi chạy qua đây cũng dần bắt đầu lo lắng. Cửu Thánh đâu phải kẻ ngu, làm như thế thật sự có thể lừa được họ hay sao?

Sau khi đi tới bước này, mỗi một người đều không quay lại được rồi, muốn về cũng không được. Thời gian kéo càng dài càng không dám trở về.

Có vài người cảm thấy không sao cả, ba mươi năm trước vốn ở trong Vô Lượng viên, không chạy cũng lo lắng chịu liên lụy, nếu cứ như vậy, không bằng như thế này, có thể sống tạm trong chốc lát thì biết thế mà thôi.

Nhưng Diệp Niệm thì không giống, hối hận, nhưng cũng không dám trở lại bên kia nữa.

Bây giờ một nhóm người trốn tránh ở đây, thiếu ăn là một phần nhỏ, không có tiếp tế tiếp viện tài nguyên tu luyện, cả ngày chờ đợi lo lắng sợ hãi sống qua ngày mới là chuyện lớn.

...

Vô Hư Thánh Địa, trên sơn nhai bên ngoài Vô Hư thánh điện, Đốc Vô Hư đứng chắp tay, tâm tình hơi phiền não, việc Diệp Niệm mất tích cũng khiến trong bụng ông ta tích hỏa.

Đệ tử Tư Thiếu Đông bước nhanh đi tới phía sau ông ta, hai tay dâng một bức mật thư, bẩm báo:

“Sư tôn, nhận được báo cáo nhanh của nhân viên đốc tra ở Bách Xuyên Cốc, tìm được tung tích của Gia Cát Trì rồi.

Đốc Vô Hư bỗng nhiên quay đầu, mắt đầy tinh quang, trầm giọng nói:

“Ở đâu?

Tư Thiếu Đông:

“Ẩn thân ở Vô Biên Các!

“Vô Biên Các? Dám trốn ở Vô Biên Các?

Đốc Vô Hư có chút bất ngờ, một phát xé mật thư trong tay ra, tự mình kiểm tra nội dung trong thư, nhìn thử thì chân mày chợt nhướng lên một cái, thốt ra một cái tên:

“Lam Minh?

Trong lòng Tư Thiếu Đông thầm than một tiếng, chuyện này thật hay giả còn chưa biết, chỉ có điều đoán chắc người của Bách Xuyên cốc dám báo cáo lên như vậy chắc chắn không thể là giả được.

Gã cũng không biết Lam Minh đã làm cái gì, cửu Thánh chỉnh đốn Phiêu Miểu Các, đối tượng là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ, không thể nào nhằm vào những người ở tầng chót được! Việc này của Lam Minh vừa lộ ra, chỉ sợ cửu Thánh sẽ càng thêm hoài nghi những người như bọn họ, càng nhắm vào người như bọn họ để động thủ.

Lam Minh đã đến địa vị như vậy còn không thành thật, sao lại cứ muốn tự làm khổ mình như thế.

Chỉ có điều cũng có thể hiểu được, chính là bởi vì đã tới địa vị nhường đó, không có khát vọng nào khác, chỉ có khát vọng trường sinh mà thôi, trơ mắt nhìn mình chết già ai mà cam tâm được.

Cho dù người phía dưới sợ là cũng không dám có suy nghĩ này, nhưng cửu Thánh cũng sẽ không tránh khỏi hoài nghi, loại mâu thuẫn ngầm này dường như vĩnh viễn khó giải.

Nhìn một lúc, nhìn thấy Lý Chính Pháp báo cáo rằng đã rút lui, hai mắt của Đốc Vô Hư hơi trợn lên, khuôn mặt hiện lên sắc giận dữ:

“Không ở lại theo dõi, người chạy cũng không biết, ai để bọn chúng rút lui?

Tư Thiếu Đông cẩn thận nói:

“Sư tôn, chuyện này cũng có thể hiểu được, sau khi một tên đệ tử vô duyên vô cớ mất tích trong nhà trọ Thiên Hồ, vẫn biết là tình huống khẩn yếu nhưng nhất định cũng sẽ lo bị Lam Minh phát hiện ra. Đây chính là địa bàn của Lam Minh, khẩn cấp rút lui cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bằng không rất dễ bị Lam Minh diệt khẩu, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tin tức này cũng chưa chắc có thể truyền tới.

Gã không phải đang giúp người của Bách Xuyên cốc nói chuyện mà là đang trần thuật sự thật lý trí.

Đốc Vô Hư hừ lạnh một tiếng, việc này tạm thời không đề cập tới, đưa lại thư cho gã:

“Lập tức sao chép ra bảy bức nữa, gửi cho bảy người còn lại ngoại trừ Lam Đạo Lâm, ta không đợi được bọn họ tới, ta tới Vô Biên Các trước xem còn có thể bắt được Gia Cát Trì hay không.

“Vâng!

Tư Thiếu Đông chắp tay lĩnh mệnh.

Vèo! thân hình Đốc Vô Hư lóe lên, nhảy lên không trung rời đi.

“Lại xảy ra chuyện rồi, haiz!

Tư Thiếu Đông nhìn theo, bất đắc dĩ thở dài, cảm giác cục diện bây giờ dường như có hơi mất khống chế. Nội – ngoại Thánh Cảnh, khắp nơi đều xảy ra chuyện bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play