“Hiện tại Vô Lượng viên xảy ra chuyện, đại trận phòng hộ bị phá, muốn xây dựng lại lần nữa cần một chút thời gian, thêm nữa hộ vệ vốn ở Vô Lượng viên đều đã chạy rồi, mọi việc phức tạp, trái cây cũng đã mất, cửu Thánh chỉ phái người tạm thời trông hộ cây mà thôi.

“Bên này ta cũng nhận được giao phó của Ngưu Hữu Đạo, tìm hiểu nguyên nhân nở hoa trước thời hạn ở Hồ tộc là một chuyện, chuyện khác là muốn xác nhận cây có phải đã thực sự nở hoa trước hạn hay không. Ngưu Hữu Đạo lo đây là cạm bẫy của cửu Thánh, cho nên ta lĩnh cái mạng này cũng phải đi điều tra rõ tình hình.

Ngân Cơ:

“Thì ra là thế. Những chuyện ngươi làm rất nguy hiểm, nhỡ mà bị bại lộ ra một chuyện thôi thì La Thu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định nhớ phải cẩn thận chút.

Có thể nói ra câu này là vì bà ta hiểu rất rõ, La Thu sẽ không tha thứ cho việc phản bội và lừa dối, đừng nên đạp vào vết xe đổ của bà ta.

“Vâng!

Sa Như Lai đồng ý rồi chắp tay cáo từ, sau đó ngồi tọa kỵ phi cầm bay lên không trung.

Hai người đứng phía dưới nhìn theo, gặp được con rể, tâm tình của Ngân Cơ rất phức tạp, có thể cảm nhận được sự không thân thiết của người này.

Bà ta rất rõ, ngay cả nữ nhi mình cũng không biết mình tồn tại, mình đột nhiên xuất hiện chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chấp nhận được, huống hồ là con rể của mình.

Trên không trung, Sa Như Lai trải qua sự xáo trộn nhận thức cũng có tâm tình phức tạp, đột nhiên lại xuất hiện mẹ vợ, thật sự là quá đột ngột, có cảm giác như nằm mơ vậy.

“Khốn kiếp...

Chợt mắng thầm một câu, đối tượng bị mắng là Ngưu Hữu Đạo.

Sa Như Lai không biết Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, đột nhiên cho hắn có thêm một bà mẹ vợ, trước đó lại không hề tiết lộ chút tin tức nào cho hắn cả.

Từ trong lời nói của Ngân Cơ có thể nghe ra được, nếu không phải Ngân Cơ muốn gặp hắn một lần, chủ động đi ra gặp mặt, sợ rằng hắn vẫn sống trong mơ hồ.

Trên thực tế hiện tại vẫn mơ mơ hồ hồ, sư nương đã chết từ lâu lại còn sống, còn trốn ở Hồ tộc, còn Ngưu Hữu Đạo lại cấu kết với sư nương.

Hiện tại hắn mới phát hiện phía sau Ngưu Hữu Đạo vĩnh viễn giống như một mê cung, vĩnh viễn làm ngươi không sờ được sâu cạn thế nào, vĩnh viễn làm ngươi không nắm rõ được từ lúc nào đã bắt đầu, khi ngươi tự cho là đã rất hiểu rồi lại phát hiện phía sau còn sương mù dày đặc hơn.

Năm đó lúc ở Thiên Đô Bí Cảnh coi như bản thân mình đã biết, kết quả thì sao?

Sau khi âm thầm liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, cho rằng đã biết, kết quả Ngưu Hữu Đạo trói nữ nhi của hắn lại, sau đó lại có cả Hồ tộc xuất hiện.

Sau khi cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, cho là mình đã biết, kết quả Ngưu Hữu Đạo đã cõng hắn vào trộm Vô Lượng viên.

Sau khi biết chuyện Vô Lượng quả, cho rằng đã biết, kết quả mẹ vợ vốn đã chết của hắn lại xuất hiện.

Còn cả tên Ô Thường kia nữa, tại sao phải cứu Viên Cương? Thánh tử? Gặp quỷ Thánh tử còn tạm được?

Theo lý thuyết, đã làm nhiều chuyện liều mạng như vậy, đổi lại là người bình thường nếu không biết rõ nguyên nhân chắc chắn sẽ không làm.

Nhưng mà bên cạnh Ngưu Hữu Đạo hình như có một đám, bao gồm cả bản thân hắn, dù biết rõ gặp nguy hiểm nhưng vẫn đâm đầu bán mạng giúp Ngưu Hữu Đạo.

Mà người kia tựa như một củ hành tây, lột một tầng lại một tầng, phát hiện bên trong vẫn là một tầng bao một tầng. Có đôi khi hắn hận không thể một đao bổ ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là có thứ gì.

...

Trường Thái Học nước Tấn, tất cả dường như đã bước vào quỹ đạo.

Sau khi trường quán hoàn tất việc tu sửa, Hoàng đế ủng hộ, đối đãi hài hòa với lũ triều thần, cộng thêm Thiệu Bình Ba theo dõi, đốc thúc khiến tất cả mọi chuyện trong trường Thái Học đều đang được đẩy mạnh.

Hiện tại cái thiếu nhất chính là cần nhiều học sinh ưu tú hơn, cũng cần có nhiều lão sư hơn.

Những chuyện này cũng là trọng điểm làm việc của Thiệu Bình Ba, đang lợi dụng sức mạnh của nước Tấn, đào móc lương sư từ khắp nơi trong thiên hạ.

Trường Thái Học mặc dù mới vừa được thành lập không lâu nhưng lực ảnh hưởng đã dần hiển lộ, lực ảnh hưởng nhường đó đến từ những sĩ đồ, học sinh tới từ Bắc Châu.

Triều đình nước Tấn cần dùng người cấp, thêm nữa, Thái Thúc Hùng có ý định thử phái những người đó tới chiếm quyền sở hữu lâm thời của Vệ quốc.

Mà những người này cũng không phụ kỳ vọng của Thái Thúc Hùng, mỗi người đều có sở trường riêng, mỗi người đều có năng lực lớn, ở chức vị của mình đều có hào quang rực rỡ, năng lực kinh doanh thực chiến cực kỳ rõ rệt, không phải hạng người tầm thường có thể bì kịp. Thống soái tối cao Tư Mã Cao Phẩm chiếm được nhiều lãnh địa nên càng được khen ngợi hơn, hy vọng Thái Thúc Hùng có thể phái thêm thần cán có năng lực kinh doanh như vậy tới các địa phương khác.

Không phải Cao Phẩm muốn nhúng tay vào việc thống trị ở địa phương, bây giờ là thời gian chiến tranh, một hậu phương ổn định có năng lực tiếp tế, tiếp viện và khôi phục nhanh chóng, một hậu phương có dân tâm ổn định, những lợi ích khác thì không nói, ít nhất có thể giải thoát không ít binh lực cho Cao Phẩm.

Thái Hùng Thúc thấy thế có thể nói là đặc biệt mừng rỡ. Chỉ hận trên tay có quá ít người tài giỏi như thế, không thỏa mãn được nhu cầu cao của Cao Phẩm, vì vậy đã đặt kỳ vọng cao vào những học sinh được bồi dưỡng trong trường Thái Học.

Mà sĩ đồ, học sinh ở trong đó có được không gian thể hiện cực lớn nhờ vào lực ảnh hưởng của Thiệu Binh Ba ở sau lưng. Thiệu Bình Ba sáng lập ra một hoàn cảnh thoải mái cho bọn họ, chí ít bên triều đình sẽ không có ai làm khó dễ. Lúc gặp chuyện, Thiệu Bình Ba sẽ mang công chúa và chức đại thần ra để biện hộ trợ giúp.

Mà sau khi trải qua một chút đau khổ, các sĩ đồ, học sinh vào học viện cũng đã không ra một chút, khi ứng phó với một số việc trở lên khá linh hoạt.

Trước đây lúc ở Bắc Châu Thiệu Bình Ba từng nói, có chỗ dựa là Thiệu Bình Ba, có một số việc sẽ không gặp phải, Tấn quốc sau khi trải qua đau khổ nay đã gió êm sóng nặng, mỗi người đều thành thục hơn, mỗi người có thể làm được việc lớn rồi.

Những người mang ánh sáng rực rỡ đó, đại thần trên triều đình không phải là người mù, đã nhìn thấu manh mối, cũng hiểu dụng ý khi Hoàng đế thiết lập trường Thái Học.

Các đại thần mơ hồ đã nhìn ra, học sinh bên trong trường Thái Học về sau sẽ được Hoàng đế trọng dụng.

Từ từ, bắt đầu có đại thần tìm tới Thiệu Bình Ba, nói nhà của ta có một tiểu tử hoặc một tôn tử chưa lên người, mong bên Thiệu đại nhân giúp ta dạy dỗ lại!

Thiệu Bình Ba đồng ý, chỉ có điều có lời nói trước rằng người đã vào trường Thái Học cho dù có thân phận gì đều phải buông bỏ, ta đối xử bình đẳng với các học sinh, muốn đánh hay không đều là do ta nói, sợ lúc đại nhân đến nhìn sẽ không nỡ.

Mời đại nhân xem có đồng ý với chuyện đó hay không, nếu không lại cho là Thiệu Bình Ba ta dám làm quá phận.

Sau khi đám con cháu quyền quý kia nhập học, một vài thói xấu đương nhiên sẽ làm cho người ta nhức đầu.

Thiệu Bình Ba thấy vậy thì cũng không nói thêm gì, quay đầu mời một vị trưởng lão thiết diện của Khí Vân tông đến chấp pháp làm đốc học, đương nhiên là thông qua việc Thái Thúc Hùng ra mặt.

Song, chiêu thức ấy quá ngoan độc, đám con nhà giàu bị trưởng lão Khí Vân tông uốn nắn một trận, mỗi người bị ngược tới chết đi sống lại, mỗi người đều trở nên ngoan ngoãn dễ bảo hơn. Gia thế bối cảnh gì đó còn hơn được Khí Vân tông hay sao? Hơn nữa còn là trưởng lão của Khí Vân tông, riêng người nhà mình cho dù không nỡ cũng không dám nói thêm cái gì.

“A! A...

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Trước mắt, ba tiểu tử bị cột vào trên trụ đá, lột quần, que tre liên tục đánh lên mông của ba người, đánh tới da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

“Biết sai rồi! Chúng ta biết sai rồi! Sẽ không dám phạm sai lầm nữa!

Có người hô to cầu xin tha thứ, có người bị đánh tới phát khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play