Viên Phương quay ra mở cửa, nhường đường cho tiểu nhị bước vào, người đến chính là Lão Cẩu.
Biết tin hôm nay vị này đã gặp mặt cùng thành chủ, Lão Cẩu tỏ thái độ rất khách khí, vừa khom người vừa gật đầu, "Khách quan, chưởng quầy của chúng tôi cho mời."
"Chưởng quầy?" Ngưu Hữu Đạo nhớ tới chuyện gặp gỡ vào ban ngày, mỉm cười hỏi: "Không biết triệu kiến vì chuyện gì?"
Lão Cẩu cười trả lời: "Không phải triệu kiến gì đâu ạ, chưởng quầy nói mời khách quan đến uống trà."
"Uống trà?" Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, bỗng dưng mời hắn uống trà? Hắn không tin lắm, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Thả hai chân xuống, đứng dậy sửa sang quần áo, cười ha ha nói: "Chủ nhân cho mời, mỗ không dám không theo." Phất tay ra hiệu xuống đi.
Lúc này Viên Phương muốn đi theo, ai ngờ Lão Cẩu lại đưa tay ngăn Viên Phương lại, nói xin lỗi: "Chưởng quầy nói, chỉ mời một mình khách quan.”
"Ừm!" Mắt Ngưu Hữu Đạo lập lòe, vừa cười nói: "Được, vậy ngươi ở lại đây đi." Phất tay ra hiệu cho Viên Phương ở lại.
Viên Phương lập tức lấy bội kiếm của hắn ra, dâng lên, để hắn mang theo phòng thân.
Ngưu Hữu Đạo thuận tay đẩy trở về, lắc đầu, cứ thế mà đi.
Trong lòng hắn hiểu rõ, ở quán trọ Yêu này, nếu chưởng quầy thực sự muốn đối phó với hắn, mang theo kiếm cũng vô dụng, không bằng quang minh lỗi lạc thì hơn.
Hai người ra khỏi phòng, Lão Cẩu một đường dẫn dắt, mang theo Ngưu Hữu Đạo đến tầng cao nhất của quán trọ, gõ cửa phòng chưởng quầy.
Đi vào nhìn thấy chưởng quầy đang ngồi đó pha trà, Ngưu Hữu Đạo tới hai người nhìn nhau cười một tiếng, chưởng quầy phất tay cho Lão Cẩu lui ra, lại đưa tay về phía đối diện, ra hiệu mời Ngưu Hữu Đạo ngồi.
Ngưu Hữu Đạo đánh giá sơ căn phòng một lần, bày biện đơn giản, trong lòng phán đoán đây chỉ là chỗ đặt chân của đối phương, mà không phải là chốn trở về.
Sau khi đi đến ngồi ở đối diện, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: "Chưởng quầy triệu kiến, không biết có gì chỉ giáo?"
Chưởng quầy chỉ chỉ bếp trà còn chưa nấu sôi nước, mỉm cười đáp: "Uống trà!"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều hiểu rõ, uống trà chỉ là lấy cớ, Ngưu Hữu Đạo chắp tay, "Còn chưa biết tôn tính đại danh của chưởng quầy."
Chưởng quầy da dẻ trắng noãn vuốt vuốt râu, "Bạch Ngọc Lâu! Người thường xuyên ở lại trong thành này chắc là đều biết.”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng vỗ tay, sợ hãi than nói: "Tên rất hay, tên rất hay!"
Bạch Ngọc Lâu cười ha ha: "Không biết Hiên Viên huynh đệ là đệ tử môn nào phái nào?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu trả lời: "Tán tu vân du tứ hải thôi."
"Tán tu?" Bạch Ngọc Lâu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiện tay tặng người 10 vạn kim phiếu, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, khí phách này không giống như tán tu có thể có, khí độ này ngay cả Bạch mỗ cũng cảm thấy không bằng đâu!" Lời này rõ ràng không tin đối phương là tán tu.
Hành động tiếp theo càng phát ra như vậy, sờ s0ạng lấy mười vạn kim phiếu kia ra, trực tiếp đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, đối phương không chịu lộ ra ngọn ngành thực sự, vậy ông ta không dám giữ lại số tiền này.
Ông ta thấy buồn bực, trước đó sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh nhận số tiền này, làm giờ phải lo lắng đề phòng. Về sau nghĩ đi nghĩ lại, ông ta chưa hẳn có thể thấy vừa mắt với hơn mấy trăm ngàn, một hai vạn ông ta vẫn có thể đối mặt với lý trí, thật sự là đối phương ra tay quá ác rồi, một lần chính là mười vạn kim tệ, dưới sự bất ngờ hại ông ta nhịn không được.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: "Chưởng quầy, đây là ý gì?"
Bạch Ngọc Lâu trả lời: "Lễ quá nặng, ta chẳng qua chỉ là một chưởng quầy trong quán trọ, cũng không giúp được cho lão đệ cái gì, thật sự là nhận mà ngại, không chịu nổi!"
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đáp: "Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được! Đi là đường, quen là bạn bè, chỉ cầu trên đường ít long đong, chưa từng nghĩ tới đòi lấy thứ gì, trước giờ cũng không chủ động thêm rắc rối cho bè bạn, chưởng quầy suy nghĩ nhiều. Nếu ngại số tiền này phỏng tay, cho rằng có người đang mưu đồ làm loạn, cũng dễ thôi!"
Hắn thi pháp trực tiếp đưa tay bắt lấy ấm trà nóng hổi nhấc nó lên, cầm mười vạn kim phiếu trên bàn bèn muốn vứt vào trong lò than.
Mẹ kiếp! Khóe miệng Bạch Ngọc Lâu giật một cái, vội vươn tay bắt lấy cổ tay của Ngưu Hữu Đạo.
Hai người đối mặt, Ngưu Hữu Đạo từ từ đặt ấm trà trở về trên lò than, Bạch Ngọc Lâu cũng chầm chậm buông lỏng cổ tay hắn ra, thở dài: "Lão đệ nhận lại là được, mười vạn kim tệ như này mà đốt đi há không phải đáng tiếc ư? Bao nhiêu tán tu ngoài kia vì mười vạn kim tệ này chịu làm đổ máu kia kìa."
Xem như ông ta phục vị này, mười vạn kim tệ nói đốt là đốt.
Thả kim phiếu lại lên bàn, Ngưu Hữu Đạo đẩy trở về trước mặt ông ta, mặc cho đối phương xử trí.
Bạch Ngọc Lâu không nhận lấy, nhàn nhạt hỏi: "Lão đệ có giao tình cùng Lưu Tiên tông?" Bắt đầu dò xét ý Ngưu Hữu Đạo.
"Lưu Tiên tông?" Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, cho rằng đối phương đã biết nội tình của mình, âm thầm sợ hãi thán phục.
Cho đến nay hắn chưa tiếp xúc nhiều với người tu hành lắm, tự nhận ở thành Trích Tinh này không ai nhận ra mình mới đúng, xem ra thế lực đứng sau thành Trích Tinh này quả nhiên lợi hại, vượt xa sự tưởng tượng của mình, có cơ hội ngược lại phải tìm tòi cho rõ ràng đường đi nước bước trong đó cho thật tốt.
Hắn mơ hồ thấy hơi lo lắng, chẳng lẽ Lưu Tiên tông cũng là một trong số những thế lực dưới tay La Thu? Hỏi ngược lại: "Chưởng quầy nói chính là Lưu Tiên tông Yến quốc?"
Bạch Ngọc Lâu: "Theo ta được biết, thiên hạ này chỉ có một môn phái tên là Lưu Tiên tông."
Ngưu Hữu Đạo: "Ngược lại ta thấy vô cùng hiếm, Lưu Tiên tông, chưa nói tới giao tình, thù ngược lại đúng là có." Hay là đừng tiết lộ lai lịch của mình.
"Có thù?" Ánh mắt Bạch Ngọc Lâu vừa nhấc, hình như hiểu ra gì đó, nước trà trên bếp đã đun sôi, ông ta nhấc ấm châm cho hai bên mỗi bên một chén, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thái độ của đối phương hình như là mình quá cả nghĩ rồi! Ngưu Hữu Đạo từ từ trả lời: "Cũng không có gì, Lưu Tiên tông có mấy đệ tử chết tại trên tay của ta thôi, vì sao đang yên lành chưởng quầy lại nhắc tới Lưu Tiên tông?"
Có lẽ trong lòng Bạch Ngọc Lâu cũng hiểu rõ, nhàn nhạt nhắc nhở: "Sợ là lão đệ phải cẩn thận người bên cạnh của mình hơn."
Ngưu Hữu Đạo híp hai mắt lại, "Giải thích thế nào?"
"Người của Lưu Tiên tông đã đến quán trọ, hai người, một người tên Hoàng Ân Bình, một người tên Thôi Viễn, đều là người của cửa hàng Lưu Tiên tông trong thành này." Bạch Ngọc Lâu nhắc nhở một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo lập tức bưng trà kính ông ta, chờ câu nói tiếp theo của ông ta.
Bạch Ngọc Lâu nâng chén hơi bày ra, nhìn lướt qua nước trà, "Thành Trích Tinh địa vị cao cả, có một số việc không liên quan đến chuyện của quán trọ, vốn dĩ ta không nên nhiều lời, nhưng nể tình hôm nay lão đệ khiến thành chủ vui vẻ, ta bèn nói hơn hai câu. Chắc hẳn đệ biết Lôi Tông Khang, đêm nay các người còn cùng ngồi ăn cơm, sau khi người của Lưu Tiên tông đến đây trọ lại, đã lén lút gặp mặt Lôi Tông Khang hai lần, một lần là vào ban ngày, một lần là không lâu sau khi các người cùng dùng cơm chiều. Ta không rõ tình hình cụ thể là thế nào, trước mắt chỉ có như vậy thôi."
Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà bên môi từ từ m út lấy nước trà, ánh mắt lập lòe quỷ quyệt, không biết đang suy tư điều gì.
Đợi suy nghĩ chắc chắn rồi, sau khi tĩnh hồn lại, Ngưu Hữu Đạo hai tay nâng chén, sau đó ngang đầu uống một hơi hết sạch nước trà, biểu đạt lòng cám ơn.
Bạch Ngọc Lâu nâng chén bên miệng, hớp một cái đầy ý nhị.
Ngưu Hữu Đạo cầm ấm trà châm đầy cho ông ta, "Phần nhân tình này ta nhớ kỹ, ngày sau nếu có cơ hội, sẽ hậu báo thỏa đáng! Bất kể chưởng quầy có xem ta là bạn bè hay không, ta nói lời giữ lời, tuyệt không thêm phiền phức cho bạn bè. Đêm nay, nếu chỗ ta bên này lại có người gặp mặt với người của Lưu Tiên tông, chưởng quầy hãy để tiểu nhị đưa vò rượu đến phòng ta được không? Nếu thấy rắc rối, vậy quên đi, coi như ta chưa nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT