Tuyết Lạc Nhi ôm hài nhi còn ở trong tã đi tới bên cạnh y, nhưng y lại không phát hiện ra.

Nhìn sườn mặt tuấn dật của y, ngắm nhìn một lúc, thần thái dung mạo nhã nhặn lịch sự, Tuyết Lạc Nhi ôn nhu hỏi:

“Nghĩ gì thế?

Nghe tiếng phục hồi lại tinh thần, Xuyên Dĩnh quay đầu lại nhìn về phía nàng mỉm cười, vừa nhìn về phía hài tử trong lòng nàng:

“Ngủ rồi sao?

“Ừm!

Khuôn mặt Tuyết Lạc Nhi từ ái đưa mắt nhìn hài nhi mập mạp trong lòng, sau đó ngẩng đầu hỏi:

“Gần đây chàng làm sao vậy, luôn cảm giác chàng có tâm sự gì đó?

Xuyên Dĩnh lắc đầu:

“Không có gì, nhớ lại chút chuyện cũ mà thôi.

Tuyết Lạc Nhi ân cần nói:

“Có phải lại có tin đồn gì hay không? Chúng ta có cuộc sống của riêng mình, những lời nói bậy đó đừng để ý làm gì.

Có vài tin đồn ít nhiều nàng cũng biết một chút, nói trượng phu mình dựa vào nữ nhân, ăn bám, tiểu bạch kiểm, đủ loại.

Một vài ngôn từ khó nghe nàng không quá quan tâm, trong lòng nàng cũng biết nếu không phải do thân phận của mình thì cũng sẽ không chiếm được nam nhân này, nhưng chỉ sợ bản thân Xuyên Dĩnh sẽ suy nghĩ nhiều.

Xuyên Dĩnh vẫn lắc đầu:

“Thật sự không có gì, chỉ vì ở chỗ này đã lâu nên đang nghĩ có nên ra ngoài một chuyến hay không.

Tuyết Lạc Nhi mỉm cười:

“Ở mãi một chỗ cũng buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút thì cứ đi thôi!

Xuyên Dĩnh ưu nhã cười, đưa cánh tay kéo hai mẹ con vào trong ngực, trong lòng buồn bã nan giải, thật sự muốn ra ngoài một chuyến không?

Y không muốn đi đâu, thầm nghĩ yên lặng đợi ở đây, nếu có thể cứ như vậy an hưởng quãng đời còn lại thì cũng không có gì không tốt cả.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người sau lưng đột nhiên truyền lời, lại có nhiệm vụ mới cho y, muốn y đi mượn thần khí trấn quốc của Hàn quốc – Sơn Hà Đỉnh.

Vật đó, Hàn quốc há có thể dễ dàng lấy ra? Chỉ sợ không cẩn thận sẽ gây ra sự quan tâm của cửu Thánh, một khi để Tuyết bà bà khám phá ra thân phận của y thì làm sao giờ?

Nếu là trước đây, y chắc chắn là không chút do dự đi thi hành, nhưng trước mắt, đã có một đứa con mới chào đời, nhiều suy nghĩ vốn có đã thay đổi, y đột nhiên thấy sợ.

Một nhiệm vụ tới, sau này sẽ còn có nhiệm vụ khác, e rằng trong tương lai còn có nhiệm vụ bên ngoài cho y nữa, chỉ sợ sẽ có ngày nào đó sa chân, càng nghĩ càng bất an khiến trong lòng y tràn đầy sự sợ hãi đối với tương lai mờ mịt.

Thung lũng Băng Sơn, dòng sông chảy xiết, hơi nước lả lơi.

Thời gian đã ước định, địa điểm là chỗ cũ, chính là trong hang lần đầu tiên giao Vô Lượng quả cho Triệu Hùng Ca.

Lúc Ngưu Hữu Đạo đi tới, Triệu Hùng Ca và Viên Cương đã chờ trong hang rồi.

Bay vút vào, sau khi hạ xuống bên cạnh hai người, Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương từ trên xuống dưới một lượt, nhìn mái tóc mới dài ra của gã, hỏi:

“Không sao chứ?

Viên Cương tháo băng vải trên hai tay ra, vết thương coi như đã hồi phục khá nhanh, băng vải chỉ dùng để ngụy trang.

Sau khi chìa hai tay cho hắn xem lại đập tay đùng đùng một trận:

“Không sao.

“Không có việc gì là tốt rồi.

Ngưu Hữu Đạo lại quan sát Triệu Hùng Ca từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện đã sạch sẽ hơn không ít, nhưng dường như lại không thay đổi chút gì, nơi có thay đổi chắc là chăm chỉ rửa mặt hơn, nhưng chỉnh thể thì vẫn là dáng vẻ lôi thôi, hồ lô rượu vẫn mang theo bên người, không khỏi hỏi:

“Triệu sư thúc, ngươi không phải nói chuyện đã xong đều buông xuống rồi sao? Làm sao lại vẫn cái dáng vẻ này? Sống tốt chút đi! Đừng cả ngày treo cái hồ lô rượu làm gì.

Triệu Hùng Ca:

“Ta lại thấy kỳ lạ, sao hôm nay ngươi lại ở đây giáo huấn ta, rốt cục là ta là sư thúc hay ngươi là sư thúc?

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả:

“Người một nhà, đừng khách khí.

Triệu Hùng Ca hừ lạnh một tiếng, sau đó lại thở dài nói:

“Đã nhiều năm như vậy nên đã sớm thành thói quen, thay quần áo mới lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Rượu này đã uống lâu rồi, nhất thời cũng không cai nổi. Không cần phải cố ý, cứ thuận theo tự nhiên đi!

Ngưu Hữu Đạo có ý tốt, nếu y đã nói như vậy thì không tiện nói thêm gì nữa, đây là sự tự do của người ta.

Xoạt! Viên Cương chợt rút đại đao sau lưng ra, chĩa trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nhìn:

“Làm gì vậy?

Viên Cương:

“Đạo gia, đao này dùng không thuận tay.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đao dùng không thuận tay thì đổi đi là được, ta không tin Ma giáo to như vậy ngay cả một thanh đao cũng không tìm nổi.

Viên Cương:

“Vẫn cảm thấy Tam Hống đao dùng thuận tay hơn, xuất đao quá thông thuận không có chút trở lực lại không thoải mái, còn Tam Hống đao bổ ra tiếng hổ gầm, nhất là cảm giác nó phát ra từ tay mình giống như là chính mình rít gào vậy, cảm thấy còn tăng được cả tinh khí thần của mình, có cảm giác người đao hợp nhất khi sử dụng.

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn:

“Ngươi nói chuyện này với ta làm gì, có ý gì?

Viên Cương thẳng thắn nói:

“Nếu như được thì giúp ta lấy Tam Hống đao về.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đao đang ở đâu?

Viên Cương:

“Thất lạc ở Vô Song Thánh Địa, hẳn là trên tay Lữ Vô Song.

Hai mắt Ngưu Hữu Đạo trợn lên:

“Có bị bệnh không vậy? Ngươi cho ta là người không gì không làm được hay sao? Trên tay Lữ Vô Song, làm sao ta đi lấy được? Lấy mạng mình đi đổi à? Cút sang một bên!

Một tay đẩy Viên Cương dạt sang một bên, hỏi Triệu Hùng Ca:

“Bên Ô Thường không làm chuyện gì dị thường với Ma giáo chứ?

Triệu Hùng Ca:

“Tạm chưa phát hiện dị thường gì.

Ngưu Hữu Đạo:

“Sau lưng còn không biết đang xúi giục gì, các ngươi cẩn thận cảnh giác chút, có dị thường gì thì ngay lập tức liên lạc.

Triệu Hùng Ca:

“Vẫn cẩn thận, không dám khinh thường.

Ngưu Hữu Đạo lấy trong tay áo ra một cái mặt giả ném cho Viên Cương:

“Đeo lên, đi theo ta.

Viên Cương cầm lên nhìn một chút, màu đỏ, đoán chừng là cố ý chuẩn bị cho gã, sau đó nghe theo.

Đợi gã đeo xong mặt giả, Ngưu Hữu Đạo nhìn lại cứ cảm thấy không đúng lắm, sau khi xoay người vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lại xoay người lại, giơ tay lên ý bảo gã cúi đầu.

Đầu Viên Cương cúi thấp, tay Ngưu Hữu Đạo ấn lên đầu gã, sau khi thi pháp thì bộ lông bay đi, trong nháy mắt đã thành đầu trọc.

Viên Cương sờ sờ đầu, trong mắt tràn đầy sự ngờ vực.

“Chắc hẳn kiểu tóc của ngươi Ma giáo đều biết, còn ngươi nữa, bộ da như gặp quỷ này, cứ để đầu trọc đỡ bị nghi ngờ hơn.

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng giải thích một câu, xoay người phất tay ý bảo rời đi.

Viên Cương theo ở phía sau, hỏi:

“Đi đâu?

Ngưu Hữu Đạo:

“Cứ đi thì biết.

Triệu Hùng Ca nhìn thấy phương thức hai người đi chung thì mỉm cười, trước đó bởi vì lỗ m ãng mà tới, giữa hai người này lại dường như đã trải qua nhẹ nhàng hơn.

Trong một cái khe trên cao nguyên, một con tọa kỵ phi cầm phóng lên cao, chở Ngưu Hữu Đạo, Vân Cơ và Viên Cương nhanh chóng đi xa.

...

Lúc tới gần sát khu vực sa mạc Vô Biên, Ngưu Hữu Đạo lấy ra một tấm bản đồ, bên trên có các khu vực trên sa mạc Vô Biên, nói với Vân Cơ đang khống chế phi cầm chở người:

“Lượn quanh một vòng đi, đi tới vị trí này! Từ vị trí này tới sa mạc Vô Biên hẳn là ít người hơn, có thể tránh được bị người ta phát hiện ra động tĩnh của chúng ta trong sa mạc.

Hắn rất ít làm chuyện không có chuẩn bị, bản đồ luôn mang theo bên người đã nói lên hắn đã sớm tính toán kỹ rồi.

Vân Cơ tự tay muốn cầm bản đồ, Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ trên bản đồ ý bảo đi vòng qua khu vực này. Vân Cơ gật đầu thể hiện rằng đã biết.

Lúc này Viên Cương mới biết là muốn đi đâu, hỏi:

“Tới sa mạc Vô Biên?

Ngưu Hữu Đạo ừ.

Viên Cương:

“Tìm Hạt Hoàng?

Gã chỉ hoài nghi.

Ai ngờ lại đoán đúng, Ngưu Hữu Đạo:

“Không phải ngươi nói ngươi có thể khống chế Hạt Hoàng sao?

Viên Cương hỏi:

“Là có thể khống chế, ba người chúng ta có thể làm cái gì?

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi đã quên ngươi nói gì với Lữ Vô Song rồi à? Ta sẽ nói cho ngươi biết một việc, trong Ma Điển có ghi chép, ngoại trừ nhân gian nơi chúng ta ở, Thiên Đô bí cảnh, Thánh Cảnh, Điệp Mộng Huyễn giới, Thương Tụng còn mở giới thứ năm nữa.

“Giới thứ năm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play