Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Không được không được, thấp quá!"
Hai người tự nhiên mà phối hợp với nhau như vậy, đứng ở đó một xướng một họa cò kè mặc cả, thật giống như buôn bán, quả thật là chuyện rất lạ.
Toa Huyễn Lệ nhìn bên này một cái, rồi lại nhìn bên kia một cái.
Thấy Hướng Minh không chịu nhả ra, Ngưu Hữu Đạo chợt chắp tay nói với Toa Huyễn Lệ: "Thành chủ, cô đến phân xử thử xem, có nhiều thứ có thể lấy tốn kém tiền bạc và thời gian ra để suy xét ư?” Hắn chỉ vào bức tranh trên giá vẽ kia, "Thành chủ, chẳng lẽ cô cũng cảm thấy bức vẽ này của ta chỉ trị giá 100 kim tệ?"
Toa Huyễn Lệ nhìn bức tranh kia một cái, trong lòng yêu thích, 100 kim tệ mà nói, hình như thực sự là hơi thấp, có điều quay đầu lại trả lời: "1000 đúng là hơi đắt, như vầy đi, người vẽ thêm bức nữa, ta cho người 500 kim tệ, được không?"
"Cái này…" Ngưu Hữu Đạo hơi bị làm khó.
Hướng Minh trầm giọng nói: "Thành chủ đã đích thân mở miệng, chẳng lẽ mặt mũi của thành chủ còn không đáng 500 kim tệ?"
Toa Huyễn Lệ đưa tay ra cản gã lại, ra hiệu cho gã đừng đe dọa nữa, có chuyện gì từ từ mà nói.
"Haizzz!" Ngưu Hữu Đạo thở dài, "Nếu nói như Hướng tổng quản vậy, được rồi, 500 thì 500."
Toa Huyễn Lệ lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng thỏa mãn, hình như vui vẻ bởi vì tiết kiệm được 500 kim tệ, lập tức để cho người ta cẩn thận gỡ xuống bức tranh trên giá vẽ, để Ngưu Hữu Đạo có không gian vẽ bức tiếp theo.
Ngưu Hữu Đạo sai người ta dời ghế dựa, để thị nữ kia đoan đoan chính chính ngồi xuống, cũng không bày ra động tác dư thừa gì, cầm lấy bút than vèo vèo vẽ lên.
Vẻ mặt Toa Huyễn Lệ rất tinh thần, ở bên cạnh nhìn Ngưu Hữu Đạo vẽ tranh ra sao.
Từ hình dáng nhân vật dần dần xuất hiện, Toa Huyễn Lệ chậc chậc lấy làm kỳ lạ, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm, lĩnh giáo kỹ xảo trong đó, Ngưu Hữu Đạo khẽ đưa ra lời giải thích.
Thấy Toa Huyễn Lệ chơi vui vẻ, Hướng Minh đứng đằng sau khẽ mỉm cười, vẻ mặt vui mừng.
Đợi đến khi vẽ xong, Ngưu Hữu Đạo đặt bút than xuống, "Xong rồi!"
"…" Toa Huyễn Lệ ngạc nhiên, trên giấy vẽ chỉ có dáng vẻ ngồi đoan trang của thị nữ, ngoại trừ cái ghế được ngồi lên kia, xung quanh trống trơn, không có cảnh trí gì, mà tranh vẽ này cũng nhỏ hơn rất nhiều, so với bức tranh trước đó của nàng, hình ảnh to lớn phức tạp, thì bức này khéo léo đơn giản hơn.
Nàng nhịn không được hỏi: "Vì sao tiên sinh không vẽ cảnh trí xung quanh?"
Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ tính toán chi li: "Thật ra vẽ cái này rất hao tổn tinh lực, với 500 kim tệ ta cũng chỉ có thể giữ vững tinh thần vẽ tranh thế này thôi."
Hướng Minh đi lên phía trước nhìn một cái, khóe miệng hơi giật giật, chẳng qua không nói gì.
May mà Toa Huyễn Lệ rất dễ nói chuyện, thật sự cũng không tính toán cái gì.
Mà Toa Huyễn Lệ sau khi quan sát xong rõ ràng kích động, gọi thị nữ ngồi vào đối diện, bản thân thì cầm bút than lên bắt đầu nếm thử.
Lúc Hướng Minh xoay người rời đi, nghiêng đầu ra hiệu với chưởng quầy một cái, chưởng quầy vươn tay mời Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn cùng rời đi.
Đến phía dưới vườn hoa, chưởng quầy lại mời hai người chờ đợi một lát, hắn ta bỏ đi một lúc, khi quay trở lại, từ trong tay áo lấy ra một xấp kim phiếu, đưa cho Ngưu Hữu Đạo: "Tiên sinh đếm xem."
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt, hơi nóng mắt, nhìn thấy giá trị của tờ kim phiếu đầu tiên, một tấm 10,000 kim tệ, cũng là con số lớn nhất trong đống kim phiếu này.
Ngưu Hữu Đạo đếm, cả thảy hai mươi tấm, cũng chính là 20 vạn kim tệ, không khỏi cong khóe miệng, phát hiện vị Hướng tổng quản này đúng là rất giữ chữ tín, một bức vẽ 10 vạn, hai bức là 20 vạn, không thiếu hắn một xu, trước đó cò kè mặc cả ở trước mặt Toa Huyễn Lệ đều là đánh rắm.
Chưởng quầy thấy hơi hâm mộ, cười căn dặn một tiếng, "Tổng quản muốn dặn dò Hiên Viên tiên sinh một tiếng, không nên nói thì đừng nói lung tung, nếu không sẽ tự gây rắc rối cho mình.”
"Hiểu rồi." Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn đi trước một bước.
Đợi sau khi Hắc Mẫu Đơn đi rồi, Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, nhanh chóng rút ra mười tấm kim phiếu trên tay, trực tiếp lấy ra một nửa, nhét vào tay chưởng quầy, "Chưởng quầy vất vả, đây là chút lòng thành."
Chưởng quầy hơi sửng sốt, từng được khách nhân ở quán trọ cho tiền thưởng, nhưng chưa từng thấy ai một lần cho 10 vạn kim tệ, làm hắn ta hơi bị dọa sợ, cuống quít chối từ.
Ngưu Hữu Đạo lại đẩy trở về, "Chưởng quầy yên tâm, việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, ta cũng không dám nói hươu nói vượn tự gây rắc rối cho mình."
Lời này nói trúng tim đen của chưởng quầy, quán trọ phục vụ chu đáo, khách nhân khen thưởng là chuyện bình thường, chẳng qua đối phương hào phóng đến dọa người, hắn ta không dám nhận số tiền thưởng này, lại đẩy ngược lại.
"Nhân vô tín bất lập (1), đã nói trước là 10 vạn kim tệ, nhiều hơn ta không lấy một xu, phần dư ra này xin chưởng quầy tìm cơ hội thích hợp hỏi Hướng tổng quản xem phải xử lý thế nào."
Nghe hắn nói thế, chưởng quỹ cầm kim phiếu, tay áo thuận thế rũ xuống, che lại, vô thức nhìn xung quanh.
Thật ra trong lòng hắn ta hiểu rõ, số tiền 10 vạn kim tệ này là đưa cho hắn ta.
Ngượ lại hắn ta muốn xem xem Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, nếu để hắn ta phát hiện Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện gì bất lợi với bên này, hắn ta sẽ lập tức nộp số tiền này lên cho Hướng Minh.
Sau đó hai người ngầm hiểu lẫn nhau cùng nhau rời đi.
Xuống bậc thang, ra cổng vòm, nhìn thấy Viên Phương và Hắc Mẫu Đơn đang chờ.
Bên này sau khi cáo từ chưởng quầy mỗi người đi một hướng, trên đường, Viên Phương nhịn không được thấp giọng hỏi: "Đưa tiền rồi?"
Ngưu Hữu Đạo liếc y một cái, dặn dò hai người, "Chuyện hôm nay, không cho phép tiết lộ với bất kỳ ai."
"Dạ!" Hai người đồng thanh cất tiếng.
Trở lại phòng ở quán trọ, Ngưu Hữu Đạo lại lấy 10 vạn kim phiếu ra, mỗi người 50,000, chia cho Viên Phương và Hắc Mẫu Đơn, để hai người giữ trên người phòng thân, còn mình thì một xu cũng không giữ lại.
Đương nhiên, theo Hắc Mẫu Đơn thấy, bản thân Ngưu Hữu Đạo đã giữ lại 10 vạn.
Vừa mới nhận của người ta nhiều tiền như vậy, Hắc Mẫu Đơn thấy ngượng ngùng, chối từ.
"Đưa cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy." Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt mở miệng nói mang theo chân thật đáng tin, "Có một số việc trong lòng ngươi nắm chắc là được, tạm thời đừng khai báo quá nhiều với đám huynh đệ kia của ngươi, biết quá nhiều thì dễ suy nghĩ nhiều, đối với bọn họ chưa chắc là chuyện tốt, hiểu ý của ta không?"
"Dạ!" Hắc Mẫu Đơn đành phải nhận lấy, cũng hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, cũng giống như chuyện lúc trước nàng gấp gáp dựa hơi phủ thành chủ.
Lúc ra khỏi phòng trở lại phòng của mình, trong lòng còn đang xúc động, nghĩ mình nhiều năm qua khó khăn biết bao mới tích cóp được ít tiền như vậy, nhìn người ta xem, tiện tay kiếm được, tiện tay rải ra, căn bản không xem là gì, lòng dạ và khí phách ấy thật làm người ta hổ thẹn.
Trở lại phòng, nàng treo bức tranh kia lên thưởng thức, nghĩ bức tranh này thế mà lại trị giá đến 10 vạn kim tệ, đột nhiên sững sờ, lấy kim phiếu 50,000 kia, trước mắt đầu là ngạc nhiên nghi ngờ.
Nàng nhớ lại trước đó sau khi Ngưu Hữu Đạo vẽ bức tranh này cho nàng đã từng hỏi, nếu tranh này lấy giá 10 vạn kim tệ bán cho ngươi, ngươi có mua hay không?
Giờ nhớ lại mới sợ hãi cả kinh, chẳng lẽ vị Đạo gia kia đã có ý định làm như vậy, đã sớm biết có người muốn bỏ ra 10 vạn kim tệ mua bức tranh này của ngài ấy?
(1): câu nói của Khổng Tử, có nghĩa là không có chữ tín thì không đứng được ở đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT