Thấy Ngưu Hữu Đạo không từ chối, Hắc Mẫu Đơn bèn đi theo.
Mấy người rời phòng, đi tới đằng sau lâm viên, tới bậc thang trước cổng vòm, thủ vệ chỉ cho Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn đi vào.
Viên Phương gãi gãi cổ. Gã bị cản lại, không được vào.
Tòa pháo đài này lỗng lẫy xa hoa, để xây nên một nơi xa hoa như vậy giữa nơi sa mạc thế này, tài lực, vật lực, tuyệt không thể thiếu.
Nhóm người đi qua hoa viên, đi tới một hiên các. Có người mời họ chờ một lát đi vào thông báo cho chủ nhân.
Hắc Mẫu Đơn và chưởng quỹ đều có vẻ hơi câu nệ. Ngưu Hữu Đạo chắp tay chậm rãi nhìn quanh thưởng thức.
Hiên các mái cong, rường cột chạm trổ vô cùng tinh mỹ, Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn các bức chạm trổ, thậm chí còn đưa tay vẽ theo thử, cân nhắc thử xem thợ thủ công đi đao thế nào. Thứ này như chữ mẫu dùng bút lông viết lên vậy, đủ biết người viết uyển chuyển thế nào.
Chưởng quỹ kia chú ý tới từng cử chỉ của Ngưu Hữu Đạo, thầm nghĩ, tên này như kẻ ngốc ấy.
Chỉ chốc lát sau, mấy thị nữ hộ tống một nữ tử váy phấn hồng từ cuối hành lang đi tới.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc qua phản ứng của Hắc Mẫu Đơnv à chưởng quỹ, biết chính chủ đã tới, bèn cẩn thận đánh giá. Người đang tới đúng như Hắc Mẫu Đơn miêu tả, tướng mạo dáng vóc cũng giống, chỉ khác là làn da trắng nõn, chỉ nhíu mày một cái cũng có đầy khí chất tao nhã, thần thái ôn hòa.
Không sai, người tới chính là Thành chủ Trích Tinh thành Toa Huyễn Lệ.
Toa Huyễn Lệ vừa đến, chưởng quỹ và Hắc Mẫu Đơn cùng chắp tay vào, Ngưu Hữu Đạo bèn ngồi xuống.
Toa Huyễn Lệ giơ tay ra hiệu miễn lễ, chăm chú nhìn Hắc Mẫu Đơn, ôn nhu hỏi: “Tranh đâu? Ta muốn xem một chút.”
Lập tức có người cầm bức tranh trong tay Hắc Mẫu Đơn mở ra cho nàng ngắm.
Toa Huyễn Lệ nhìn tranh lại nhìn Hắc Mẫu Đơn, sau nhiều lần so sánh, chỉ nhè nhẹ thở ra một hơi: “Cực kỳ khéo léo, quả nhiên rất giống!” Nàng ngoái đầu nhìn sang Ngưu Hữu Đạo bên cạnh: “Nói vậy vị này chính là Hiên Viên tiên sinh đã vẽ bức tranh này sao?”
Ngưu Hữu Đạo quy củ cúi xuống đáp: “Chính là tại hạ!”
Toa Huyễn Lệ tò mò hỏi: “Ta cũng biết chút kỹ thuật vẽ, ngươi dùng phương pháp gì để vẽ vậy? Có kỹ thuật không?”
Hắc Mẫu Đơn nhìn đầy chờ mong. Nàng ta đang lĩnh giáo đó. Nàng hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể nắm được cơ hội này để kéo quan hệ, nàng thật sự hy vọng Ngưu Hữu Đạo thành công. Nước lên thì thuyền lên mà.
Ngoài hiên các, tổng quản Hướng Minh cũng chậm rãi đi vào, đứng ở cửa vào, không nói gì, lẳng lặng quan sát.
Ngưu Hữu Đạo cũng không tiện nói với nàng một đống thuật ngữ khó hiểu, với người không hiểu, có một số thứ càng giải thích càng nhiều nghi vấn, chỉ bình tĩnh đáp: “Vẽ chơi thôi, không có kỹ thuật gì.”
Hắc Mẫu Đơn thực lòng không biết nói gì nữa, cơ hội tốt như vậy mà hắn không biết quý trọng.
Toa Huyễn Lệ nhìn theo hắn, cũng không biết là hắn muốn giấu nghề hay thế nào nhưng xem ra có vẻ không muốn nói nhiều, cũng không có vè căng thẳng sợ sệt, chỉ trầm ngâm nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ hứ hoa tùng lại hồi cố, Bán duyên tu đạo bán duyên quân… Bài thơ này là ngươi viết sao? Có ngụ ý gì chăng?”
Quả thực Ngưu Hữu Đạo không muốn trả lời, hắn cũng không biết Toa Huyễn Lệ muốn hỏi cái gì, là thơ hay là họa, nên chẳng nói cái gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh đáp: “Thơ là ngẫu nhiên nghe người khác đọc, vẽ tranh xong chỉ nổi hứng bất chợt tiện tay viết lại thôi, không có ý gì.”
“Ồ!” Toa Huyễn Lệ đăm chiêu, nàng nhìn ra được hắn hoàn toàn chỉ đáp lấy lệ, không muốn nhiều lời với mình, bèn nghiêng đầu nhìn quanh: “Các ngươi không thất lễ với tiên sinh chứ?”
“Không có!”
“Thành chủ, tiên sinh mới tới, còn chưa nói gì.”
Mọi người xung quanh vội vàng chối tiệt.
May sao Ngưu Hữu Đạo giải vây giúp: “Thành chủ, không biết có phải đối tượng muốn ta vẽ tranh có phải ngài không? Nếu phải, có phải chúng ta nên bắt đầu rồi không?”
Toa Huyễn Lệ cũng muốn nhìn thấy tác phẩm sớm, bèn cười nói: “Được! Nghe theo tiên sinh!”
“Đến vội quá, cần chuẩn bị chút đồ nghề!”
Toa Huyễn Lệ gật đầu: “Cần muốn cái gì, tiên sinh cứ việc nói.”
“Giấy, giá vẽ, bút than chì...” Ngưu Hữu Đạo tỉ mỉ liệt kê tả lại hình dáng và cách chế tạo đồ vẽ.
Lập tức có hai người bước nhanh đi chuẩn bị…
Chẳng mấy chốc, giá vẽ lâm thời mới được ghép thành và giấy bút cũng được đưa tới. Bút than chì không dễ dùng, Ngưu Hữu Đạo phải dùng dao nhỏ sửa lại một chút.
Bên này Toa Huyễn Lệ chăm chú nhìn, tự mình đi sang một bên quan sát kỹ, rất có vẻ chăm chú học tập.
Tất cả chuẩn bị xong, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thành chủ, vẽ ở đây sao?”
Toa Huyễn Lệ xem bức họa trước, biết rằng cần phải có cảnh nền. Nàng cũng là người biết vẽ, biết cần phải có cảnh nền bèn hỏi: “Vẫn là nghe tiên sinh đi, tiên sinh cảm thấy nên vẽ ở đâu thì vẽ ở đó.”
“Đương nhiên vẽ cho Thành chủ không thể qua loa, tại hạ tới đây lần đầu, không biết ở đây có nơi nào có phong cảnh hợp hơn không?”
Toa Huyễn Lệ cười nói: “Vậy Tiên sinh có thể đi vòng quanh xem một chút, chọn nơi nào tiên sinh thấy thích hợp.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay lĩnh mệnh, đi quanh xem thử, ra ngoài hiên các, bắt đầu thong thả đánh giá. Có thể nói đi tới đâu đánh giá tới đó, nhân cơ hội này ngắm thật kỹ phủ Thành chủ.
Toa Huyễn Lệ đi theo sau không xa không gần, tùy tùng đằng sau bê theo mấy thứ Ngưu Hữu Đạo cần.
Tổng quản Hướng Minh vẫn không biến sắc quan sát Ngưu Hữu Đạo.
Phủ Thành chủ dựa vào thế núi mà xây nên cao dần. Ngưu Hữu Đạo đi lên cao mãi vẫn không tìm được nơi phù hợp, đi tới đâu nhìn chỗ nào cũng lắc đầu. Mãi đến khi lên lầu các cao nhất phủ, hắn đi tới bên lan can sân thượng phóng tầm mắt nhìn khắp tòa cổ thành, gật gù, xoay người nói: “Ở đây đi, được không?”
Toa Huyễn Lệ đáp: “Được, nghe tiên sinh.”
Người bê đồ giơ lên hỏi xem nên bày ra ở đâu. Ai biết Ngưu Hữu Đại quay lại nhìn một chút, đáp: “Đổi sang bàn vẽ và giấy lớn hơn đi.” Hắn giang tay khua một vòng tả độ lớn nhỏ.
Khuân đồ chạy lâu như vậy ngươi lại không cần? Người bê đồ không nói nên lời.
Nhưng Toa Huyễn Lệ lại hưng phấn. Đây là muốn vẽ cho mình một bức thật hoành tráng mà, nên khá chờ mong, mới đốc thúc: “Đi, chuẩn bị đồ như tiên sinh dặn.”
“Phải!” Mấy tên hạ nhân đáp lại, lại vội vàng ôm đồ đi chuẩn bị lần nữa.
May sao nơi này không thiếu nhân lực lẫn vật lực, không bao lâu sau đã chế xong, đặt trong đình theo như yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo.
Còn Toa Huyễn Lệ, nàng được Ngưu Hữu Đạo chỉ ra ngoài lầu các, xuống mấy bậc thang tắm nắng.
“Quay lưng lại, dựa vào lan can, che mất mấy cảnh quan trọng trong thành, sang trái một chút, không được đứng thẳng, hơi nghiêng sang trái một chút, chếch một chút, không được quay thẳng mặt sang đây. Nghiêng đầu sang một chút, mắt không được nhìn xuống, nhìn thẳng, đúng đúng đúng, đúng rồi...”
Ngưu Hữu Đạo liên tiếp chỉnh, Toa Huyễn Lệ bị chỉ tới chỉ lui mà không hề oán hận.
Tình cảnh này khiến cho Hắc Mẫu Đơn thầm toát mồ hôi, chỉ lo Ngưu Hữu Đạo không cẩn thận khiến người ta tức giận.
Không biết Ngưu Hữu Đạo có lo lắng điều này không. Theo như kinh nghiệm từ kiếp trước của hắn, khi được vẽ hay được chụp ảnh, trí thông minh của nữ nhân lập tức về số 0, không có tí sức miễn dịch nào. Hai nghề này cũng là nghề dễ dụ dỗ lừa gạt nữ nhân nhất, bảo nữ nhân cởi sạch cũng chắc ăn luôn, sao có ai oán hận nửa lời.
Thao túng được Thoa Huyễn Lệ, Ngưu Hữu Đạo mới vẽ vẽ chia tỷ lệ trên giấy, sau đó mới vẽ mẫu, thủ pháp gọn gàng nhanh chóng.
Giờ rốt cuộc Hắc Mẫu Đơn ở bên cạnh giúp đỡ đã nhìn được cả quá trình vẽ tranh.
Những hạ nhân kia không dám tới gần quấy rối, dồn dập ngóng trông.
Hướng Minh cũng tò mò không biết kỹ thuật vẽ thế nào, đương nhiên có tới gần xem. Lão chỉ thấy từng nét chì phác thảo thành ra biến hóa, cũng khá kinh ngạc. Lão chưa từng nghe thấy thủ pháp này, cũng chưa từng nhìn thấy, thi thoảng lại chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Toa Huyễn Lệ hơi liếc sang bên này, Ngưu Hữu Đạo lập tức ngăn lại: “Không được lộn xộn!”
Toa Huyễn Lệ lập tức ngoan ngoãn không dám làm bừa nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT