“Nếu ngươi phục thật, sao lại thấy chết không cứu, nếu không thì ngươi ra tay cứu hắn đi?
Trò đùa này có chút lớn, chạy đến dưới mí mắt Cửu Thánh cướp thịt, Vân Cơ này còn chưa chán sống đến mức đó, nàng thuận miệng nói.
“Nếu ngươi không sợ, ta có thể thử một chút.
Ngưu Hữu Đạo hừ một tiếng, có nhiều câu chỉ dám nói nhảm, làm gì dám cho Vân Cơ đi cướp người chứ, sợ là hôm sau còn phải kiếm một đống người đi cứu Vân Cơ ra nữa.
Đây cũng là lý do vì sao Ngưu Hữu Đạo nổi nóng và khổ não, không muốn ngồi nhìn Viên Cương đi chịu chết, lại không thể làm cho nhiều người chết đi, thật sự thế lực của Cửu Thánh quá to lớn, lực uy hiếp cũng mạnh, bây giờ hắn không có tư cách để đối đầu lại.
Thậm chí Cửu Thánh còn không cần ra tay, chỉ cần nói một câu thôi, toàn bộ thế lực của hắn sẽ tan ra ngay, Kim Châu, Quang Châu gì đó, cũng không do dự quay đầu tham gia vây quét Nam Châu, Cung Lâm Sách khống chế được Tử Kim Động, nhưng hắn đứng ra sao?
Thật ra hắn không biết từ bội phục của Vân Cơ có nghĩa khác, không phải là nói Viên Cương làm đúng, mà là khen hắn gan lớn.
Vân Cơ và Quản Phương Nghi cũng thật là phục Viên Cương gan lớn, gan lớn đến mức các nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là Quản Phương Nghi, trước kia ghét nhất là Viên Cương bạo lực gia đình, nhưng hôm nay nàng mới biết cái gì gọi là "Bản sắc anh hùng", người ta đâu chỉ có bạo lực gia đình thôi đâu!
Sắp bị Thánh Cảnh bắt đi, hai người đều lo cho sự an toàn của Viên Cương, cũng hiểu sự khó xử của Ngưu Hữu Đạo, cho dù có thể cứu cũng không dám cứu!
“Ba người Đoàn Hổ kia, ngươi nhìn kỹ một chút, tránh cho tin tức đến chỗ bọn họ sẽ loạn.
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nói một câu, lo lắng đám người Đoàn Hổ sẽ mù quáng đi cứu Viên Cương.
Có câu nói rất hay, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, đám người Đoàn Hổ đi theo Viên Cương lâu như vậy, ít nhất sẽ bị Viên Cương thay đổi một cách vô thức, điều này, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy được.
Vì sao không phải là đám Đoàn Hổ ảnh hưởng đến Viên Cương? Làm huynh đệ hai đời với Viên Cương, sao Ngưu Hữu Đạo không hiểu Viên Cương chứ, đó là sự đặc biệt của hắn, không ai nhiễm đen được, hắn ở chung hai đời với Ngưu Hữu Đạo, vậy mà Ngưu Hữu Đạo còn chẳng ảnh hưởng gì đến Viên Cương được? Như vậy thì sao đám Đoàn Hổ có thể ảnh hưởng.
Viên Cương là loại người gì? Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đúng chính là đúng, sai chính là sai!
Nhiều năm qua, mặc kệ chuyện gì, nếu như tên Viên Cương này đã cho rằng Ngưu Hữu Đạo sai, vậy thì Viên Cương sẽ kiên quyết chống lại, đừng hòng bắt hắn đi làm chuyện mà hắn cho là sai!
Cũng vì bên cạnh có một người như vậy tồn tại, nên hắn luôn kiên trì, dù đối mặt với đủ loại ân oán tình thù, thị thị phi phi, hay lợi ích dụ dỗ, Ngưu Hữu Đạo hắn mới không đánh mất bản tâm, bởi vì bên cạnh hắn có một tấm gương sáng chiếu rọi chính mình.
Ở mức độ nào đó, Ngưu Hữu Đạo cũng bị Viên Cương thay đổi một cách bất giác.
Ở trên người Viên Cương có cái gì, đời trước Ngưu Hữu Đạo từng đánh giá: Đường đường chính chính, chết vinh quang, gọi là hạo nhiên, là khí tiết, có lẽ đó là Hạo Nhiên Chính Khí, vì vậy dù ở trong bùn cũng không hôi bùn, không gì thay đổi được, sao có thể vì một chút ý nghĩ trộm cắp ảnh hưởng chứ? Thậm chí nó còn có lực chấn nhiếp bọn đạo chích!
“Vâng, đã biết.
Quản Phương Nghi gật nhẹ đầu, phải quan tâm đ ến chuyện này, đám người Đoàn Hổ rất có khả năng chạy ra làm loạn.
Sau khi nàng rời khỏi chỗ này, đi đến giao lộ phân nhánh giữa đình viện, Quản Phương Nghi dừng chân, đổi đi về phía khác, cho đến chỗ Phùng Quản Nhi mới dừng chân lại.
Phùng Quan Nhi đang ngồi trong đình suy nghĩ lung tung thấy Quan Phương Nghi đến, lập tức đứng dậy, hỏi.
“Hắn không sao chứ?
“Hazz!
Quản Phương Nghi thở dài một tiếng.
“Bị Tấn Quốc ám sát, mặc dù Tấn Quốc không thành công, nhưng vì đó lại đắc tội người không nên đắc tội, bây giờ Phiêu Miểu Các muốn bắt hắn, đợi đến lúc Quân Tần qua được sa mạc Vô Biên, sợ là hắn sẽ bị Phiêu Miểu Các bắt đi. Sau này chẳng cần Tấn Quốc hay ai khác ra tay, sợ là hắn sẽ bị làm khó, cũng sợ rằng hắn sẽ không quay về được nữa.
“Thật ra ngươi cũng hiểu mà, nguyên nhân chân chính chuyện La Chiếu rời khỏi Tống Quốc là vì không muốn thỏa hiệp với Ngô Công Lĩnh, không liên quan gì đến Viên Cương hết. Còn ngươi, lần này đúng là đã hại hắn rồi. Đứng ở góc độ một nữ nhân, ta nói một câu theo lương tâm, qua lần này, hắn thật sự không nợ cô cái gì nữa.
Phùng Quan Nhi xoắn xuýt, nói.
“Vì sao có thể như vậy được, các ngươi không có cách nào cứu hắn được sao?
Quản Phương Nghi hỏi lại.
“Phiêu Miểu Các muốn trực tiếp ra tay, ngươi nói chúng ta cứu thế nào?
Phùng Quan Nhi cắn môi không nói, sắc mặt phức tạp.
...
Vận chuyển bốn chuyến, hành động Quân Tần vượt qua sa mạc cuối cùng cũng kết thúc.
Cuối cùng còn phải đợi đến lúc toàn bộ người đến nơi, Sa Hạt mới rời khỏi biên giới sa mạc, đại quân chờ đợi, tiếp ứng người đến, người Tần Quốc, Tề Quốc nhốn nháo hết cả lên.
Trong Bốn chuyến vận chuyển, quân Tần vượt qua sa mạc hành động cuối cùng kết thúc. Trong sự hỗn loạn, Ngọc Thương không thể quản lý nhiều việc khác, hắn vội vàng rời khỏi đội ngũ chạy ra ngoài, ở đó có nhiều người Phiêu Miểu Các đang chờ đợi.
Ngọc Thương chạy đến chào hỏi, Nhạc Quang Minh phụ tá chưởng lệnh Hoắc Không của Phiêu Miểu Các tự mình đến đây.
Viên Cương thấy được, mặc dù không biết người nào trong Phiêu Miểu Các đến đây, chỉ thấy được dáng vẻ cung kính của Ngọc Thương lúc gặp bọn họ, cũng không biết là đang hỏi đáp cái gì.
Những người bên cạnh thu lại ánh mắt, sau đó nhìn xuống người Viên Cương, có người âm thầm lắc đầu, có người hơi thổn thức, cũng có người chờ xem trò vui.
Chờ một lát, Ngọc Thương nhanh chóng quay về, đi đến trước mặt Viên Cương, hơi lúng túng nói.
“Cái kia, Viên huynh đệ...
Đối mặt với loại người này, trong giây lát hắn không biết nói thế nào cho phải.
Viên Cương nói.
“Chuyện nên làm thì ta đã làm, tạm biệt!
Nói xong hắn quay người rời đi, cũng biết tình hình nguy hiểm, nên muốn đi vào sa mạc.
“Viên huynh đệ!
Ngọc Thương quát lên, đồng thời phất tay ra hiệu một chút.
Bạch! Một đám người của Hiểu Nguyệt Các lách mình ngăn cản đường đi của Viên Cương, mắt nhìn chằm chằm, không cho hắn rời đi.
Viên Cương từ từ quay người lại, nói.
”Ngọc Thương, ngươi muốn làm gì?
Ngọc Thương cười khổ, nói.
“Lão đệ, chúng ta cũng không có cách nào khác, xin hãy thứ lỗi.
Lúc còn trên đường đi, nửa ngày trước hắn đã nhận được tin tức ở bên này, nói là người Phiêu Miểu Các đến, muốn bắt Viên Cương đi, làm cho bọn họ canh chừng Viên Cương, đừng cho hắn chạy mất, cần phải thuận lợi giao Viên Cương cho Phiêu Miểu Các.
Bởi vì Phiêu Miểu Các có nói, bọn họ không muốn tham gia vào chiến sự, nên trước lúc vận binh xong sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì, mong rằng Hiểu Nguyệt Các có thể tự giác phối hợp.
Nói cách khác, nửa ngày trước Ngọc Thương đã biết Viên Cương sắp phải đối mặt với cái gì, nhưng hắn vẫn giấu đi.
Nếu đổi góc độ khác mà nói, hắn đang trơ mắt nhìn Viên Cương nhảy vào lưới, mà hắn chính là kẻ đồng lõa.
Người ta giúp mình, mình không báo đáp thôi đi, còn làm đồng lõa, nhất là đối với loại người này, suốt dọc đường đi Ngọc Thương đều cảm thấy xấu hổ, có cảm giác hổ thẹn phát ra từ tận đáy lòng.
Hắn quay người giơ tay, chỉ vào đám người Phiêu Miểu Các, nói.
“Đó là Phó Sứ chưởng lệnh Phiêu Miểu Các, Nhạc Quang Minh tiên sinh đến đây, xin ngươi đi qua một chuyến.
Viên Cương nói.
“Không đi thì sao?
Ngọc Thương thở dài.
“Lão đệ, ngươi cũng đừng làm chúng ta khó xử nữa, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi cũng đừng làm liên lụy đến chúng ta chứ! Bọn ta cũng không muốn như vậy, cũng không muốn qua cầu rút ván ngay trước mắt bao nhiêu người thế kia, như vậy thì không tốt với ngươi, chúng ta cũng xấu hổ, trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT