“Có, đã dặn nhiều lần là bắt Hạt Hoàng ở lại đây, nhưng hắn cứ lề mà lề mề.
Lữ Vô Song lại nhìn về phía Viên Cương, hỏi thẳng.
“Ngươi thả Hạt Hoàng chạy?
Chỉ một câu đã làm cho đám người Ngọc Thưởng run sợ.
Viên Cương nói.
“Không phải, chỉ sợ làm tướng sĩ phía sau bị thương, nên mới cho Hạt Hoàng xuống cát trước, không ngờ sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Lữ Vô Song nói.
“Bản tôn không quan tâm đ ến lý do, chỉ cần kết quả, ngươi triệu hoán Hạt Hoàng ra, bản tôn tha cho ngươi tội chết!
Viên Cương trầm mặc.
Hoa Mỹ Như bỗng nhiên quát chói tai.
“Ngươi không nghe được lời của Thánh Tôn sao?
Viên Cương trả lời.
“Nghe thấy, nhưng thật sự ta không có cách nào khác.
Lữ Vô Song nói.
“Không muốn chết thì nghĩ cách đi.
Viên Cương nói.
“Ta không phải là đối thủ của ngươi, đánh không thắng ngươi, ngươi nói thế nào cũng được. Việc này không liên quan đến những người khác, chỉ mỗi ta sai, muốn chém muốn róc thịt gì cũng tự nhiên!
Hắn không muốn liên lụy đến những người khác, chết cũng chẳng sao.
Cái gì gọi là nói thế nào cũng được, đám người Ngọc Thương sắp khóc.
Sắc mặt của Lữ Vô Song rất đặc sắc, lần đầu tiên có kẻ dám nói thẳng với nàng như vậy, cứ làm như nàng đang ỷ thế hiếp người vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là nàng đang ỷ thế hiếp người mà.
“Làm càn!
Hoa Mỹ Như giận dữ, bỗng nhiên đánh ra một chưởng, muốn dạy dỗ Viên Cương một trận.
Viên Cương nhanh chóng phản ứng lại, cả người lóe lên, nhanh chóng nhào qua bên cạnh, bên sau còn có cồn cát, bụi cát bắn tung tóe, hắn lăn qua một bên, trong lúc quay cuồng đã rút đao ra, quay ra sau, Tam Hống Đao trong tay đã chỉ vào Hoa Mỹ Như.
Đám người Ngọc Thương sợ ngây người, dám cãi lại thì thôi, còn dám chỉ đao vào mặt đồ đệ ngay trước mặt Lữ Vô Song.
Đừng nói đến những người khác, ngay cả Lữ Vô Song cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đã rất lâu rồi nàng chưa gặp được kẻ nào gan to bằng trời như vậy, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, suýt chút nữa là đã tưởng mình quay về những năm tháng vừa bước chân vào giới tu hành này rồi, rất lâu chưa có kẻ nào dám rút đao ngay trước mặt nàng.
“Kẻ cuồng đồ to gan lớn mật!
Hoa Mỹ Như kêu gào, cảm giác mình bị nhục nhã, muốn ra tay lần nữa.
Viên Cương chỉ đao, hét to.
“Ỷ thế hiếp người thì có gì giỏi, đúng là hành vi của tiểu nhân! Nếu ngươi dám đường đường chính chính nhận một đao này của ta, ta sẽ tìm Hạt Hoàng ra cho sư phụ ngươi, ngươi dám không?
Điên rồi, kẻ này đúng là tên điên! Đám người Ngọc Thương đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm giác cả đời này chưa bao giờ gặp được kẻ không làm theo lẽ thường đến vậy.
Trong mắt đa số người, Viên Cương chính là tên điên không làm theo lẽ thường, nhưng đối với Viên Cương mà nói, hắn hành động đường đường chính chính, không nói sai cái gì, cũng không làm sai điều gì, nếu làm được thì làm, nam tử hán đại trượng phu, có gì không dám nói?
Có gì mà không dám… Sao Hoa Mỹ Như có thể nhận mình là tiểu nhân được, cũng không cho rằng mình đang ỷ thế hiếp người chứ, vừa k1ch thích một chút, suýt chút nữa đồng ý ngay rồi, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng, đã nhớ đến tin tức kẻ này từng dùng một đao chém chết tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, trong lòng giật thót một cái, nghẹn lời, lại bị sự đường đường chính chính của Viên Cương làm cho khó chịu.
Suýt chút nữa giận dữ đồng ý, bỗng nhiên biến thành xảo trá, chắp tay nói với Lữ Vô Song.
“Sư tôn, ngài cũng nghe rồi đấy, hắn có biện pháp tìm được Hạt Hoàng, nhưng lại không muốn triệu hoán ra!
Lữ Vô Song ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, ngươi không dám đón một đao của hắn sao? Sau đó quay lại nhìn Viên Cương, đúng thật là cảm thấy ngoài ý muốn.
Hoa Mỹ Như hiểu ra, trong lòng cực kỳ xấu hổ.
Nhưng nàng vừa dứt lời, Viên Cương đã chỉ đao về phía nàng thét lên.
“Tiểu nhân vô sỉ!
Hoa Mỹ Như giận tím mặt, nói.
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Lữ Vô Song khẽ nâng tay, ngăn nàng lại, sau đó nhìn chằm chằm Viên Cương.
“Nếu ngươi có biện pháp tìm ra Hạt Hoàng, vậy thì tìm ngay cho bản tôn, bản tôn nói lời giữ lời, nếu người tìm ra Hạt Hoàng, ta sẽ tha cho ngươi khỏi tội chết!
Viên Cương nói.
“Ta hoàn toàn không tìm ra được!
Nhưng đao lại chỉ về phía Hoa Mỹ Như.
“Nếu nàng đón một đao của ta mà không chết, cho dù không tìm ra, ta cũng sẽ ở sa mạc Vô Biên này cả đời, nghĩ tất cả khả năng tìm Hạt Hoàng ra cho Thánh Tôn, không chết không thôi! Nếu như không chịu nổi một đao này vậy thì xin lỗi không phụng bồi!
Hắn tự biết mình không đánh thắng Lữ Vô Song, nên cắn chặt Hoa Mỹ Như không tha, chiến thuật này được vận dụng không tệ lắm.
Ngọc Thương bên cạnh lo lắng không thôi, Lữ Vô Song đã đảm bảo cho hắn rồi, vậy mà Viên Cương này còn không chịu tức thời, vì vậy hắn bước lên khuyên nhủ.
“Viên huynh đệ, ngươi đừng làm quá, còn không nhanh nhanh cảm ơn ý tốt của Thánh Tôn, vận dụng mọi cách tìm Hạt Hoàng ra?
Bỗng nhiên Viên Cương quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nói.
“Bọn chuột nhắt, ở chỗ nào ra mà dám mở miệng khuyên ta?
Trong chuyện này, hắn không tức thời được như Ngưu Hữu Đạo, nếu hắn phải đối mặt với chuyện này thì chắc chắn sẽ giao Hạt Hoàng ra, cầu xin cho tương lai, ví dụ như lúc trước đưa Thương Kính cho Ngọc Thương vậy, không giống kiểu thà gãy chứ không cong như Viên Cương này.
“…
Sắc mặt Ngọc Thương trở nên rất đặc sắc, lại không nói lại được, ở trước mặt Lữ Vô Song, bọn họ đúng là đám chuột nhắt, trên mặt nghẹn hết trắng sang đỏ, trong lòng hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Viên Cương, ông đây có lòng tốt giúp ngươi, ngươi ngược lại… Thôi, nếu ngươi có thể qua được lần này, ông đây không trêu vào ngươi nữa, sau này cũng không trêu vào ngươi nữa được chưa?
Bỗng nhiên Hoa Mỹ Như lớn tiếng nói.
“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?
Sau đó lách mình đứng ra ứng chiến.
“Đến đây!
Lữ Vô Song cũng không ngăn cản, cũng muốn nhìn thực lực của Viên Cương đến trình độ nào.
Viên Cương không nói thêm gì, xoạch một cái xông ra, nhảy lên cao chém xuống, đao quang trút xuống như thác nước.
“Ô ngao ~
Một tiếng sét nổ đùng đoàng vang lên giống như tiếng hổ khiếu bạo phát ra.
Bạch! Băng gấm trong tay áo Hoa Mỹ Như bay ra, kéo căng như dây cung, bắn về phía lưỡi đao.
“Ô ngao ~
Lại một tiếng hổ khiếu ngột ngạt mà chấn nhiếp lòng người vang lên..
Đao quang như thác nước lại huyễn hóa ra mấy bóng cầu vồng, đôi mắt sáng của Lữ Vô Song vốn thờ ơ, nay đã hơi híp lại.
Cạch! Tiếng lưỡi đao chém vào băng gấm vang lên, tiếng chém như tiếng sấm nặng nề.
Đám người Ngọc Thương đang ngạc nhiên không biết băng gấm kia được làm từ cái gì, bỗng nghe thêm tiếng “Xoạt”, băng gấm bị xé rách, ánh sáng lạnh bay đến đầu vai Hoa Mỹ Như.
Hoa Mỹ Như quá sợ hãi, không tránh kịp nữa, nàng đang kinh hãi vì uy lực kinh khủng của một đao kia, lại âm thầm hối hận, hối hận không nên vì chút xúc động kia mà phải trả giá bằng tính mạng!
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh vang lên tiếng xé gió.
Ầm!
Luồng gió đánh bay nàng ra ngoài, ánh đao vừa lúc xẹt qua bên người nàng.
Đám người Ngọc Thương thấy Lữ Vô Song hất tay áo một cái.
đã là tránh không kịp, đã kinh hãi tại đối phương một đao kia uy lực kinh khủng, lại ngầm hối hận không thôi, hối hận không nên xúc động nhất thời, mệnh đừng vậy!
Nhưng liền lúc này, giết khắp ra một đạo kình phong, ầm! Trực tiếp đưa nàng đụng bay ra ngoài, hồng quang đao ảnh khó khăn lắm cùng nàng thân thể sát qua.
Ngọc Thương bọn người gặp được Lữ Vô Song vung tay áo một cái.
Ầm! Cát bay văng khắp nơi, một đao kia của Viên Cương đã thất bại, chém lên mặt cát, đao thế cuồng bạo, ngay cả chính hắn cũng không thể thu phóng được, một đao vừa chém, dù chết cũng không thay đổi.
Hoa Mỹ Như rơi xuống đất thì ổn định cơ thể, nhìn lại băng gấm bị chém đứt, cảm thấy hồn bay phách lạc, vậy kia chính là vải do Ngọc Tằm của Vô Song Thánh Địa nhả tơ dệt thành, cực kỳ mềm dẻo, nhưng lại bị một đao chém đứt!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Viên Cương, cuối cùng cũng biết được sự kh ủng bố của một đao này, cũng hiểu vì sao đối phương có thể dùng một đao chém giết tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT