“Ài!

Thương Triêu Tông thở dài, liên lụy tới vô số người sinh tử, nào có thể một điểm cũng không lo lắng.

...

Quân Tề rốt cục toàn diện rút khỏi Vệ quốc, Huyền Vi ngồi ở trên lưng ngựa theo quân rời đi, vẻ mặt thê lương.

Vệ quốc ở trên tay nàng mất đi, ngoại nhân là không cách nào lý giải tâm tình của nàng.

Nàng đã không còn tác dụng, trận chiến ở Tam Đạo Cốc tổn thất thảm trọng, tam đại phái đã từ bỏ bảo hộ nàng, may là bên cạnh còn có một người không rời không bỏ, Tây Môn Tình Không vẫn bồi bạn ở bên người nàng, vẫn thủ hộ nàng.

Còn có mấy trọng thần Vệ quốc, cũng buồn bã ủ rũ ở bên cạnh.

Còn những đại thần khác, đã mất đi tất cả ưu đãi.

Trước mắt đã tiến vào khu vực thảo nguyên của Tề quốc, trong đội ngũ tiến lên cuồn cuộn, những người đã từng là đại thần kia đều biến thành cu li, đẩy xe kéo vật tư, cơm ngon áo đẹp quen rồi, làm không được việc nặng, roi của quân sĩ áp đội sẽ không khách khí.

Ở Tam Đạo Cốc may mắn còn sống sót không đến ngàn tướng sĩ cũng bị giải giáp, biến thành cu li.

Đám người Huyền Vi tự nhiên không cần làm cái này, dù sao nàng cũng đã từng là nữ hoàng Vệ quốc, lại là phu nhân của hoàng tử Tề quốc, Hô Diên Vô Hận không đến nỗi để nàng quá lúng túng.

Nhưng sẽ không để nàng dễ dàng rời đi, đạo lý rất đơn giản, bách túc chi trùng tử nhi bất cương (Chú thích: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa), trong tay nàng còn có đồ vật Hô Diên Vô Hận cần.

Tuy chính quyền Vệ quốc không còn, nhưng cơ cấu tình báo vẫn còn, trải rộng thiên hạ, Tề quốc muốn nắm giữ cỗ thế lực này ở trong tay mình.

Huyền Vi tự nhiên không chịu dễ dàng giao ra, này đã là tiền vốn cuối cùng của nàng, hoặc nói là hy vọng cuối cùng.

Hiểu Nguyệt Các, vốn là dư nghiệt của Tần quốc, dùng cái gì lần nữa lập quốc? Chính là vì nhân viên của Tần quốc cũ ẩn núp ở các nơi nỗ lực.

Còn tam đại phái của Vệ quốc, tổn thất thảm trọng, bây giờ cũng vô lực hiệu lệnh môn phái khác của Vệ quốc, mà thế lực tu hành của quốc gia khác cũng khó chứa bọn hắn, trước mắt chỉ có Tề quốc còn cần bọn hắn hỗ trợ tác chiến, bọn hắn tạm thời cũng chỉ có thể tiếp tục theo quân Tề.

Lúc đại quân lâm thời đóng quân nghỉ ngơi, Tây Môn Tình Không được Huyền Vi phân phó rời đi, liên hệ mật thám ở phụ cận, một đường đều như vậy.

Có người dường như tìm thấy quy luật này, đợi Tây Môn Tình Không rời đi, đột nhiên tiến vào lều vải của Huyền Vi.

Huyền Vi đang buồn bã ủ rũ ngẩng đầu, chỉ thấy Hạo Thừa chui vào, thấy Hạo Thừa cười gằn áp sát, lập tức đứng lên, chất vấn:

“Đã để ngươi tự do, ngươi còn chạy tới làm gì?

Hạo Thừa khinh thường nói:

“Ngươi trả lại ta tự do? Chuyện cười, nếu như không phải quân Tề ta tạo áp lực, ngươi có thể thả ta tự do? Về phần tại sao chạy tới, ngươi là thê tử của ta, ta là trượng phu của ngươi, tới thăm ngươi một chút không được sao?

“Nơi này không hoan nghênh ngươi!

Huyền Vi vung tay, xoay người không gặp, nhưng đột nhiên bên hông căng thẳng, đã bị Hạo Thừa từ phía sau ôm lấy.

Huyền Vi cả kinh giãy dụa, nàng luyện qua võ, nhưng Hạo Thừa cũng luyện qua một chút, không cưỡng lại được lực đạo của Hạo Thừa, cuối cùng bị Hạo Thừa nhấn lật ở trên giường.

“Thả ra ta... Người đâu!

“Ngươi gọi đi, ta đã lệnh quân sĩ thủ ở bên ngoài, ngươi gọi rách cổ họng cũng vô dụng. Ngươi tiện nhân này, bản vương gánh chịu ô danh, nhưng không được ăn một miếng, lẽ nào có lý đó!

Bạch!

Y phục trước ngực của Huyền Vi bị xé rách, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

“Ta muốn gặp bệ hạ!

Thời điểm Huyền Vi gần như tuyệt vọng, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Đường Nghi.

Huyền Vi như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, lần nữa hô to.

“Đường Nghi, cứu ta, cứu ta!

Bên ngoài ầm ầm hai tiếng, một bóng người đi vào, chính là Đường Nghi.

Hạo Thừa quay đầu lại, thấy Đường Nghi xách kiếm xông vào, sợ đến run rẩy, liên tục lăn lộn, trốn qua một bên.

Huyền Vi tranh thủ chỉnh lý xiêm y, Đường Nghi bảo hộ ở trước người nàng, hằm hằm nhìn Hạo Thừa, tức giận quát.

“Đồ vô sỉ!

Thủ quân ở bên ngoài cũng nhảy vào mấy người, vừa thấy tình huống này, lập tức bảo hộ ở trước người Hạo Thừa.

“Điện hạ, ngươi không sao chứ?

Huyền Vi đưa tay nhấn kiếm trong tay Đường Nghi xuống, nhìn Đường Nghi lắc đầu, ra hiệu đừng xằng bậy.

Đường Nghi cũng không thể không nuốt xuống khẩu khí này, nàng biết, bên này không thể cứu vãn, đã không trêu chọc Hạo Thừa nổi.

“Cút!

Huyền Vi chỉ ra ngoài trướng quát.

Hạo Thừa cắn răng, đã tìm người mượn cớ gọi Đường Nghi đi rồi, tại sao lại chạy về, hắn nhấc tay chỉ vào Huyền Vi.

“Tiện nhân, ngươi chờ ta, đợi đến kinh thành, ta xem ngươi làm sao chạy trốn lòng bàn tay của bản vương, bản vương nhất định phải để ngươi quỳ xuống cầu xin, xem ngươi còn làm sao hung hăng!

Tiếp đó lại chỉ chỉ Đường Nghi.

“Này là gia sự của phu thê chúng ta, ta ngủ với nàng thiên kinh địa nghĩa, ai cũng nói không được cái gì, ngươi tốt nhất đừng nhiều chuyện, bằng không tự ước lượng hậu quả đi!

Dứt lời phất tay áo rời đi.

Đợi người rời đi, bảo kiếm của Đường Nghi trở vào vỏ, quay đầu lại hỏi:

“Bệ hạ, ngươi không sao chứ?

Huyền Vi yên lặng lắc đầu.

Thần sắc của Đường Nghi phức tạp, bỗng than thở:

“Mặc dù súc sinh kia nói làm người tức giận, nhưng nói cũng không sai, một khi đến kinh thành Tề quốc, bệ hạ thế đơn lực bạc, mà hắn có thể sử dụng rất nhiều thế lực, thật sẽ bất lợi với bệ hạ, kinh thành Tề quốc không phải đất dụng võ của Tây Môn tiên sinh, chỉ sợ Tây Môn tiên sinh cũng không giữ được ngươi. Bệ hạ, Tây Môn tiên sinh vẫn muốn mang ngươi rời đi, việc đã đến nước này, theo Tây Môn tiên sinh đi đi.

Huyền Vi:

“Ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ dễ dàng thả ta đi sao?

Đường Nghi:

“Bọn hắn biết bệ hạ sẽ không rời đi, cho nên trông giữ không nghiêm, chỉ cần bệ hạ nguyện ý rời đi, còn có thể triệu tập một vài người phối hợp, Tây Môn tiên sinh hẳn có biện pháp mang ngươi đi.

Huyền Vi lắc đầu:

“Đã muộn, ai cũng không đi được. Các nước đều muốn bắt đến danh sách ám điệp của Vụ phủ, rời đi đại quân che chở, chắc chắn sẽ bị các quốc gia vây bắt.

Đường Nghi than thở:

“Bệ hạ, nếu ngươi sớm uỷ quyền rời đi, sẽ không có phiền phức này. Bệ hạ, không thể cứu vãn, nếu như thực không được liền giao ra danh sách cầu tự tại đi, cũng có thể không phụ một mảnh thâm tình của Tây Môn tiên sinh.

Huyền Vi lộ vẻ bi phẫn.

“Vệ quốc hủy ở trong tay ta, ta sao có thể bỏ đi không thèm để ý, phàm là có một tia hy vọng, ta nên tận lực tranh thủ. Muội tử, ngươi đừng khuyên nữa, ý ta đã quyết.

Đường Nghi im lặng một hồi, bỗng thấp giọng nói:

“Bệ hạ, Thượng Thanh Tông ta không thể lại đi theo bệ hạ rồi.

Huyền Vi ngơ ngác, sau đó khổ sở nói:

“Có thể cùng ta đi đến hiện tại, Thượng Thanh Tông đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đến mức độ này, ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi, lúc trước ta cũng bảo các ngươi không nên quay lại, nhưng hiện tại ngươi đi, bọn hắn sẽ thả ngươi rời đi sao?

Đường Nghi:

“Vừa nãy ta đã giao thiệp với quân Tề, tên tuổi của trượng phu Băng Tuyết Các Các chủ vẫn có chút tác dụng.

Huyền Vi hỏi:

“Thượng Thanh Tông nhiều người như thế, có thể đi nơi nào?

Đường Nghi:

“Trước giấu bệ hạ, đã lặng lẽ liên hệ với Tống quốc, sư huynh Ngụy Đa đã vì Thượng Thanh Tông tìm được đường lui.

Huyền Vi nắm lấy tay nàng.

“Vậy thì mau chóng rời đi đi.

Đường Nghi:

“Không gấp, hiện tại đi, ta không yên lòng bệ hạ, chờ Tây Môn tiên sinh trở về lại đi cũng không muộn.

Huyền Vi hiểu ý tứ của nàng, sợ Hạo Thừa lại đến tìm phiền phức, dặn dò:

“Sự tình vừa nãy, đừng báo cho Tây Môn, bằng không Tây Môn dưới cơn nóng giận sẽ xảy ra chuyện.

Đường Nghi yên lặng gật đầu.

“Nếu như có khả năng mà nói, giúp ta khuyên nhủ Tây Môn.

Đường Nghi sững sờ.

“Tây Môn tiên sinh làm sao?

Huyền Vi lắc đầu.

“Hắn không có làm sao, ta chỉ hy vọng ngươi có thể khuyên hắn rời ta.

Đường Nghi kinh ngạc.

“Vào giờ phút này, Tây Môn tiên sinh sao sẽ rời bệ hạ? Nếu ngay cả Tây Môn tiên sinh cũng rời đi, chẳng phải bệ hạ càng nguy hiểm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play