Thường người trẻ tuổi ít kinh nghiệm không thể phục chúng, đổi là người khác, sợ là cơ hội để nói chuyện cũng không cho. Bây giờ không phải chúng ta đang ngồi cùng nhau rồi sao?
Trong đầu Hắc Mẫu Đơn chạy qua một suy nghĩ như thế, nhưng nhận ra mình hồ đồ rồi, nói vậy chẳng phải vị này cũng không đủ kinh nghiệm sao? Ánh mắt của hắn có vẻ rất thâm trầm.
“Trực giác, cảm giác, đôi khi nữ nhân chọn tin tưởng cảm giác của mình.” Nàng ta chọn giải thích như vậy.
Ngưu Hữu Đạo nhếch mép cười vui vẻ, nhìn sang Viên Phương đang có vẻ bực bội: “Lão Hùng, ngươi không vui sao?”
Hắc Mẫu Đơn không nói gì, sao đột nhiên lại hỏi sang chuyện khác rồi?
Viên Phương muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Hắc Mẫu Đơn, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lắc lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo hếch cằm về phía Viên Phương: “Hắc Mẫu Đơn, ngươi xem, rõ ràng người đồng bạn này của ta không vui.”
Viên Phương ngạc nhiên, nhìn Hắc Mẫu Đơn, nghĩ bụng, có quan hệ gì tới nàng ta đâu.
Đương nhiên cầu người không dễ, Hắc Mâu Đơn biết, chỉ cố gượng cười: “Đạo gia, bọn ta cũng không nhờ ngài giúp không công, sau này có chuyện gì, chỉ cần dặn dò một tiếng, kể cả nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
“Nói êm tai đấy, nhưng vô dụng. Phỏng chừng sẽ không có môn phái nào chịu nguy hiểm vì một người không minh bạch này dâu. Mười vạn kim tệ, ở đâu cũng không phải số lượng nhỏ, ngươi cứ gom đủ tiền đi đã, xem như nể mặt ngươi khách khí….” Hắn ta chỉ rượu và thức ăn trên bàn: “Ta có thể tìm giúp một môn phái bảo đảm cho ngươi.”
Hắc Mẫu Đơn nghĩ bụng ta có thể kiếm được nhiều tiền như thế còn phải nhờ ngươi sao? Ngoài mặt nàng ta chỉ cười cay đắng: “Đạo gia, thực sự tán tu không dễ dàng, mười vạn kim tệ với chúng ta là một con số quá khổng lồ, thực sự chúng ta không bỏ ra nổi. Không bằng vậy đi, chỉ cần chuyện thành công, chúng ta sẽ có điều kiện kiếm tiền, nhất định sẽ trả đủ số tiền kia!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Cho dù các ngươi có xin được, bằng vào tu vi của các ngươi, một môn phái nhỏ mới thành lập, trong vòng ba năm có thể kiếm nổi mười vạn kim tệ sao? Trong vòng ba năm, nếu các ngươi tan, thì càng không trả nổi, chẳng phải người đảm bảo sẽ nhận xui xẻo sao? Nếu có khả năng, ngươi nói ta nghe chút, ngươi có cách gì kiếm tiền? Mở cửa hàng? Định bán cái gì? Làm pháp sư tùy tùng? Không nói đến chuyện các ngươi có cạnh tranh được với các môn phái khác không, ta chỉ hỏi, các ngươi có thể tìm được những chủ nhân sẵn sàng trả thù lao kếch xù sao?”
Hắc Mẫu Đơn cắn môi suy nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Do dự thế chứng tỏ ngươi hết cách rồi, tốt nhất đừng có tìm lý do gạt ta!”
Hắc Mẫu Đơn cắn răng: “Quả thực, dù chuyện có thành, chúng ta cũng không dám hứa chắc trong vòng ba nắm nhất định kiếm được mười vạn kim tệ. Không bằng như vậy đi, Đạo gia, ngài đưa ra điều kiện đi, chúng ta sẽ tự xem mình có làm được không.”
“Ta đưa ra điều kiện?” Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng, có vẻ dò hỏi kiểu ngươi chắc chắn chứ?
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Đạo gia không ngại nói một chút, một việc hay nhiều việc đều được.”
Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng: “Đúng là có việc này ngươi có thể làm được”. Hắn vẫy vẫy nàng ta.
Hắc Mẫu Đơn lập tức đứng dậy, đầy chờ mong nhích lại gần, cho rằng hắn muốn nói thầm nên ghé tai vào.
Ai ngờ, hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa mặt nàng.
Hắc Mẫu Đơn giật mình, vội rụt người lại, nhìn hắn đầy nghi ngờ, có vẻ như đã đoán được yêu cầu.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá: “Nhan sắc cũng không tệ. Vậy đi, ta ở lại đây nửa năm, ngươi ngủ cùng ta nửa năm, chuyện của ngươi, ta sẽ sắp xếp giúp.”
Hắc Mẫu Đơn đứng phắt dậy, giận dữ vô cùng nhưng vẫn cố nén xuống, miễn cưỡng cười đáp: “Đạo gia, ta đã là hoa tàn bại liễu, làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của ngài, sợ là sẽ làm ô uế ngài. Hay vậy đi, ngài thích cô nương thế nào ta sẽ tìm đến giúp ngài.”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ thiếu nữ nhân sao? Nhưng đây là lần đầu ta gặp nữ nhân có làn da đen đẹp thế đấy. Ta muốn ngươi thôi!”
Cơ mặt Viên Phương giật giật, lúc này hắn mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng mà “Dị Thú Lục” mang đến. Hắn ta nhìn Ngưu Hữu Đạo đầy cổ quái.
Hắc Mẫu Đơn cười khan: “Đen thì có gì mà đẹp, nữ nhân trắng mới đẹp. Đạo gia chớ nói đùa.”
Ngưu Hữu Đạo không hề bị lay động: “Chỉ có một điều kiện này, ngươi có đồng ý không? Không chịu, cứ tự nhiên!”
Sắc mặt Hăc Mẫu Đơn chìm xuống, đột nhiên đưa tay ra: “Đưa biên lai ta nộp nửa năm tiền nhà cho ta!”
“Là ngươi chủ động giao ra, ta không miễn cưỡng ngươi.” Ngưu Hữu Đạo liếc xéo sang bên cạnh, dài giọng hỏi: “Lão Hùng, tiền này là của nàng ta hay của chúng ta?”
Con mẹ nó, một ngàn tám đó! Viên Phương đột nhiên phấn chấn, cảm giác thành công như khi tìm tới Nam Sơn tự đánh cướp chợt quay lại. Hắn ta vỗ bàn đứng dậy khẳng định: “Tiền trong túi chúng ta đương nhiên là của chúng ta! Làm sao có thể là của người khác được! Ai dám trắng trợn cướp tiền, hỏi trước xem khách sạn Yêu Nguyệt này có đồng ý không!” Nói đến là khẳng khái hào hùng.
Hắc Mẫu Đơn giận suýt nữa cắn nát răng, chỉ chỉ hai người: “Dám lừa tiền lão nương, các ngươi thử xem!”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Hình như chưởng quỹ có nói khách sạn Yêu Nguyệt này được bảo vệ ở Trích Tinh thành. Nửa năm tới đây ta muốn ra ra vào vào nơi này thử xem có phải là thật hay không.”
Viên Phương cười khà khà, gật đầu tán thành: “Đạo gia nói có lý, chúng ta thử một chút xem!”
“Được, coi như các ngươi tàn nhẫn! Các ngươi có bản lĩnh thì cứ ở trong Trích Tinh thành vĩnh viên đừng có ra!” Hắc Mẫu Đơn nổi giận, khuôn mặt đen cũng hồng lên, nhưng chỉ có thể cảnh cáo uy hiếp bằng miệng, nàng ta còn chưa dám ra tay ở đây. Khắp thiên hạ không mấy ai dám ra tay ở đây, sau lưng nơi này là một trong mấy vị cao nhất thiên hạ.
“Uy hiếp ta?” Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng chằm chằm, như cười như không hỏi: “Không phải ngươi có thể nhìn ra sau lưng ta có thế lực sao? Ta rời đi, ngươi thực sự dám ngăn ta chứ?”
Nàng vừa đi ra, Ngưu Hữu Đạo bỗng lạnh nhạt gọi: “Đừng vội, nếu không muốn còn có thể nói lại.”
Hắc Mẫu Đơn dừng lại nhìn hắn, ánh mắt vừa có hận ý vừa có chờ mong, chỉ mong đối phương sẽ nói ra một điều kiện mình có thể chấp nhận.
Ngưu Hữu Đạo nói không cần nghĩ: “Ta vẫn muốn thử món mới, được rồi, ta lùi một bước, ngủ cùng ta một tháng, thế nào?”
Hắc Mẫu Đơn nắm chặt nắm đấm, cố nén kích động muốn nện thẳng vào mặt hắn, cắn răng chỉ vào mặt hắn: “Đừng có rơi vào tay ta!” Nàng ta quay đầu bỏ đi.
Nhưng nàng ta mới đi tới cửa, vừa đưa tay ra mở cửa, Ngưu Hữu Đạo lại lạnh nhạt nói: “Ta lùi thêm bước nữa, ngủ cùng ta một đêm. Chỉ một đêm!”
Cánh tay Hắc Mẫu Đơn đã đưa ra khựng lại, sắc mặt bày hết nỗi lòng, bối rối, do dự… gian nan, và biết bao chua xót.
Một đám người có thể leo lên đến tu vi Trúc Cơ kỳ đều là liều mạng mà chiến đấu, làm không ít chuyện cướp giật tài nguyên tu luyện của người khác, giết người cướp của, chính mình cũng không đếm được đã làm bao nhiêu chuyện không thể công khai, chỉ cần lộ ra một chuyện thôi cũng đủ rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.
Thật vất vả mới leo lên được tới ngày hôm nay, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, đều không muốn tiếp tục làm mấy chuyện liều lĩnh kia nữa. Tu vi lên đến Trúc Cơ kỳ khá phiền phức, nhu cầu tài nguyên tu luyện tăng lên rất nhiều, chút đồ kiếm được lúc trước còn không đủ nhét kẽ răng, nhất định phải tìm mục tiêu lớn hơn để ra tay, đương nhiên, độ nguy hiểm cũng càng tăng hơn.
Ai cũng hiểu đạo lý đi bên bờ sông nào có thể không ướt giày, nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng.
Các đồng bọn trước đây, từng người từng người ngã xuống.
Không biết đã bao lần chỉ vì đột nhiên có cao thủ đến gần mà bọn họ hãi hùng khiếp vía, hoặc bị dọa mồ hôi ướt sũng lưng, chỉ lo sợ bị tính sổ.
Không biết bao nhiêu lần họ tỉnh dậy trong cơn ác mộng, lần nào cũng muốn vỡ tim.
Thực sự không ai muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng này nữa. Vì vậy, dù biết khai tông lập phái rất khó, nhưng mọi người vẫn cứ nỗ lực theo hướng này. Để hoàn thành ba mươi nhiệm vụ kia mà đi trời nam đất bắc, gian nan khổ cực, người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT