Cụ thể phát sinh sự tình gì hắn không rõ ràng, không tìm được phương hướng, cũng không biết nên từ đâu hạ thủ, cùng tài nữ tương giao, cũng chỉ có thể như vậy, viết tranh chữ tự nhiên có thể dời đi tâm tư, vẽ xong lại đàm luận một phen, khiến cho tâm tình chuyển đổi.
Nhưng khi Thương Thục Thanh đề bút, lại có chút mờ mịt, mục không, tâm không, trong lòng không có gì, không biết nên vẽ cái gì mới tốt.
Bây giờ tâm tư của nàng có thể tốt sao, mờ mịt dần thành âm u, từ từ viết ở trên giấy, vài nét bút xuống chính là một cây giống y như thật.
Phó Quân Lan nghiêng đầu, nhìn ra là một cây cỏ, tiếp đó dưới đầu bút lông lại là một cây cỏ.
Vẽ vẽ, Phó Quân Lan phát hiện có chút không đúng, bút lông của Thương Thục Thanh càng lúc càng nhanh, dần dần mất đi đồng cỏ tao nhã, hóa thành cỏ dại, bút mực nồng nơi gần, nhạt nơi xa, giống như thảo nguyên lan tràn đi xa.
Cỏ dại hoang tàn, điểm điểm bút mực rơi ở trên giấy vẽ, lại lên xuống tô điểm, từng chim tước bay lượn hiện lên, dần dần bay xa.
Chim tước không có sinh khí, bởi vì kia là quạ đen, lại so sánh với thảo nguyên thê lương phía dưới, làm cho người ta bi thương vô tận.
Lại thấy Thương Thục Thanh đề bút chấm mực, từng hàng chữ viết hiện lên, giống như rồng bay phượng múa.
Phó Quân Lan ngơ ngác nhìn nàng, chỉ thấy nàng mặt đầy bi sắc, hình như có bi phẫn vô tận, sau khi làm liền một mạch, nàng chậm rãi thu bút, hồn bay phách lạc đứng đó.
Phó Quân Lan nuốt nước bọt, phát hiện bản thân dường như tìm sai phương thức an ủi rồi.
Thương Thục Thanh nỉ non, lầm bầm lầu bầu, đọc một câu cuối cùng.
“Giang hồ phi ngựa nhập mộng đến...
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Phó Quân Lan nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng đưa tay, kéo tranh chữ lại nhìn kỹ.
Trên bức tranh lộ ra thê lương vô tận, lại thêm vài hàng chữ thê lương, làm cả bức họa đau thương vô hạn, làm người đứt ruột.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, này là một bức từ họa cực kỳ tốt, chỉ dựa vào ý cảnh liền không thể phủ nhận, chỉ là quá thương cảm, đưa đồ vật này cho Vương công tử? Vương công tử thu được đoán chừng sẽ ảnh hưởng tâm tình, đồ vật này có thể tặng người sao?
Kỳ thực vừa bắt đầu, tham dự du viên trở thành đối tượng vương phủ chọn rễ, cũng không phải ý tứ của hắn. Bản thân hắn điều kiện cũng không kém, không lo không tìm được nữ tử mạo mỹ, ai không biết vị quận chúa kia của vương phủ bộ dạng xấu xí, gia đình có chút điều kiện ai muốn cưới gái xấu như vậy?
Thế nhưng không có biện pháp, gia tộc áp lực, hắn không thể không nghe.
Nhưng theo sau đó tiếp xúc, càng ngày càng có thể cảm nhận được dưới dung mạo xấu xí kia là dạng người gì, ôn nhu, tâm địa tốt, lan tâm huệ chất, trên người không nhìn thấy chút cái giá quận chúa nào, là nữ tử đối nhân xử thế rất tốt.
Mà dưới dung mạo xấu xí kia, càng ẩn giấu đi tài hoa ngoại nhân không biết, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, mọi thứ tinh thông, thí dụ như tranh chữ trước mắt, tiện tay liền làm.
Mới đầu không tình nguyện, đến sau đó, hắn là thật tình nguyện, cái gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vào ngay hôm nay mới biết, hắn là thật bị tài hoa của Thương Thục Thanh thuyết phục, cảm giác bản thân nhặt được bảo.
Nhưng hiện tại, nhìn đến bức tranh chữ này, sự tình trước đó âm thầm phỏng đoán, dường như đã làm rõ.
Trong miệng Phó Quân Lan nỉ non, lặp đi lặp lại câu nói này, nhớ tới hôm qua tế bái, một cơn gió đến, giấy bay đầy trời, cùng câu từ trong tranh chữ là hợp như vậy.
Thế nhưng có thể viết ra câu nói này nên đau thương cỡ nào, lúc an táng nhìn như bình tĩnh, ngay cả trên mộ bia cũng không viết danh tự người chết, cũng không thấy nữ nhân này có một giọt lệ, nhưng ở trong lòng nữ nhân này giấu diếm bi ai, là hận không thể cuốn lấy toàn bộ bầu trời tế điện!
Thế nhưng vô năng ra sức, bi ai tự nuốt, chén rượu tế, mắt say uống, chỉ có thể gặp ở trong mộng.
“Quận chúa!
Phó Quân Lan than nhẹ một tiếng.
Trong sững sờ, Thương Thục Thanh nghe tiếng phục hồi tinh thần lại, mới biết bản thân thất thần, ngay cả bức tranh bị rút đi cũng không biết, cũng không biết bản thân sửng sốt bao lâu, có chút cuống quýt, để bút xuống nói xin lỗi:
“Nhất thời thất thố, để công tử chê cười rồi.
Phó Quân Lan gượng ép nở nụ cười, lắc lắc đầu, thử hỏi một tiếng.
“Quận chúa, Đào Hoa Tiên Nhân an táng kia chính là Đạo gia sao? Hắn... Hắn chết rồi?
Một câu nói, chỉ một câu này, dường như xuyên thủng tất cả, trong nháy mắt Thương Thục Thanh rơi lệ.
Trước nhịn xuống không khóc, nhịn xuống không ở trước mặt người khác gào khóc, nàng đột nhiên rơi lệ, hai tay dùng sức che miệng, vô lực lắc đầu, dường như còn không muốn để cho người nhìn thấy, càng không để ý dáng vẻ ngồi xổm xuống nghẹn ngào, nghẹn ngào tan nát cõi lòng, tâm tình triệt để mất khống chế.
Phó Quân Lan bị nàng nháo luống cuống tay chân, vội vàng để tranh chữ ở trên bàn, đưa tay đi dìu nàng.
Thương Thục Thanh lắc đầu cự tuyệt, sợ bị người khác nhìn thấy, che miệng nghẹn ngào.
“Là ta hại hắn, ta không nên mời hắn xuất sơn, không nên, không nên quấn quýt lấy hắn vì huynh muội ta dốc hết tâm huyết, là ta hại chết hắn, làm hại hắn ngay cả thi thể cũng không tìm được, trước khi hắn chết nhất định sẽ rất thống khổ, hắn nên tuyệt vọng cỡ nào, lúc đó có người cứu hắn sao? Có lẽ bên cạnh ngay cả một người có thể giúp hắn cũng không có...
Phó Quân Lan không biết nàng nói cái gì, tiếng khóc nghẹn ngào, thêm nữa che miệng, nên nghe không rõ lắm.
Nhưng hắn coi như hiểu, chỉ có thể ngồi xổm ở trước mặt nàng, trong thần sắc cũng có mấy phần phiền muộn.
Sau một lúc lâu, rốt cục phát tiết một trận Thương Thục Thanh buông miệng ra, dùng tay áo lau nước mắt, luôn mồm xin lỗi.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Phó công tử, ta... ta...
Nàng đứng lên, dường như phản ứng lại cái gì, có chút luống cuống tay chân, có chút không biết nên giải thích thế nào.
Phó Quân Lan cũng đứng lên, mỉm cười lắc đầu:
“Không sao, cố nhân từ trần đích xác là sự tình đau thương, thân nhân trong nhà mất, ta cũng trải qua.
Ở dưới hắn động viên, thêm nữa Thương Thục Thanh kiềm chế không tệ, tâm tình rất nhanh thì ổn định lại.
Chờ nàng lau khô nước mắt, Phó Quân Lan thử hỏi:
“Có phải quận chúa rất yêu Đạo gia không?
Thương Thục Thanh nhất thời hoảng rồi, khoát tay nói:
“Phó công tử, ta và Đạo gia rất trong sạch, tuyệt không phải như ngươi nghĩ.
Phó Quân Lan mỉm cười, hiện tại hắn rất thản nhiên, cả người cũng lộ ra tự nhiên, động viên.
“Quận chúa không nên gấp, ta tin tưởng quận chúa thanh bạch, ý tứ của ta không phải như quận chúa nghĩ. Ta chỉ là hiếu kỳ, bằng tài hoa của quận chúa, hẳn không phải người nào cũng có thể vào mắt ngài, nam tử có thể để quận chúa tình chân ý thiết đối xử như vậy, hẳn là vô cùng nổi bật?
Thương Thục Thanh trầm mặc, không biết nên hồi đáp thế nào.
Phó Quân Lan thử hỏi nói:
“Anh tuấn tiêu sái? Phong lưu phóng khoáng? Hay bởi vì Đạo gia pháp lực vô biên, không phải loại nam tử tầm thường như ta có thể đạt đến?
Đến mức độ này, dường như không tất yếu che lấp cái gì, hắn đã hỏi, Thương Thục Thanh cũng sẽ không giấu hắn.
“Ta không biết nên hình dung hắn thế nào, ta muốn hỏi công tử một câu, công tử sẽ vì ta đi chết sao?
Phó Quân Lan trầm mặc, sau đó cười khổ.
“Không dám lừa gạt quận chúa, tình huống trước mắt có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, nếu như thật có thể may mắn cùng quận chúa bên nhau mà nói, Phó mỗ tin tưởng bản thân còn có đảm đương kia.
Thương Thục Thanh:
“Hắn sẽ! Ta và hắn kỳ thực không có bất kỳ cái gì vượt qua tình cảm, tối đa chỉ có thể coi là một bằng hữu. Năm đó Giác Hồ chi chiến, đại quân Yên Triệu đối chọi, Triệu quốc ra kỳ chiêu bắt cóc ta, dùng để uy hiếp quân Yên triệt binh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT