Gió đêm kéo tới, hơi lạnh tập kích khiến hắn không nhịn được giơ nắm tay lên bên miệng và ho khan vài tiếng.

Thiệu Tam Tỉnh đi tới, run rẩy lấy một chiếc áo choàng và khoác lên đầu vai của hắn:

“Đại công tử, đêm đã khuya nên bên ngoài rất lạnh, ngài sớm nghỉ ngơi một chút.

Thiệu Bình Ba chậm rãi nói:

“Chậm nhất là đêm mai thì đại quân Doãn Trừ sẽ đến, trận chiến lớn quyết định số phận của ba nước sẽ bắt đầu!

Thiệu Tam Tỉnh:

“Đúng vậy.

Thiệu Bình Ba giơ tay lên ra hiệu. Thiệu Tam Tỉnh ngầm hiểu bước nhanh rời đi. Chỉ một lát sau gọi một người chịu trách nhiệm tên Hắc Thủy Đài tới.

“Đại nhân!

Người tới cúi chào.

Thiệu Bình Ba:

“Phái người đi Tây Bình Quan thế nào rồi?

Người tới nói:

“Mỗi ngày thám tử bên kia báo ba lần, cho đến nay tất cả vẫn bình thường, đều nằm trong dự đoán của đại nhân, không có gì bất ngờ.

Thiệu Bình Ba:

“Biết vì sao ta sắp xếp người qua lại mãi không hành động không?

Vừa nói đến đây, ánh mắt của người tới nhìn về phía Thiệu Bình Ba lộ ra vài phần kính nể và sợ hãi.

Tây Bình Quan là nơi quan trọng như vậy lại bị Hắc Thủy Đài phá hỏng. Bệ họ Tấn Hoàng tức giận. Chuyện ngay cả Hắc Thủy Đài cũng làm chuyện không tốt, nhưng người này vừa ra tay đã không tầm thường, lại đâm trúng tử huyệt của Trần Trường Công “tướng phòng thủ Tây Bình Quan. Chỉ sợ Trần Trường Công nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện gì đang chờ hắn.

Người này cung kính trả lời:

“Ta hiểu rõ, đại nhân không muốn cho Trần Trường Công có thêm cơ hội. Một khi lật bài thì Trần Trường Công lại không có thời gian làm điều hắn muốn nữa.

Thiệu Bình Ba:

“Hiểu rõ là được rồi. Đã đến lúc rồi, ngươi thông báo với bên kia, sáng mai có thể lật bài đối với Trần Trường Công.

Trong lời nói có vài phần như muốn dạy người của Hắc Thủy Đài làm việc thế nào.

Nhưng thật sự của đối phương đã dạy cho Hắc Thủy Đài một bài học. Từ trên tin tức truyền đến, nghe nói bệ hạ đã mắng Đào tổng quản một trận, nói tất cả Hắc Thủy Đài lại có thể không có nổi một người hữu dụng, bảo Hắc Thủy Đài nên học hỏi Thiệu đại nhân nhiều hơn!

Người tới cung kính nói:

“Vâng, ta lại đi sắp xếp luôn.

“Chờ một chút.

Thiệu Bình Ba quay đầu gọi hắn lại và hỏi:

“Sắp xếp cho Thất công chúa xong chưa?

Người tới nói:

“Đã sắp xếp ổn thỏa ở trong nông trại và có thể lập tức đưa qua, chỉ là...

Thiệu Bình Ba:

“Còn đang làm ầm ĩ sao?

Người tới cười gượng nói:

“Vâng! Ngài ấy vẫn ầm ĩ muốn gặp đại nhân, không thể không gặp đại nhân, bằng không sẽ không chịu phối hợp.

“Gặp ta để làm gì? Lẽ nào bế phía bệ hạ không nói rõ ràng sao?

Thiệu Bình Ba lạnh lùng nói một câu, hắn thật ra không muốn đi gặp vị công chúa kia nên cố ý lảng tránh.

Người tới không còn lời nào để chống đỡ. Thất công chúa cứ nhất quyết làm ầm ĩ, hắn lại có thể làm sao?

Thiệu Bình Ba nhìn ra được chỗ khó xử của hắn nên hơi nhíu mày, suy nghĩ đến tầm quan trọng của chuyện này, vì để tránh đến giây phút cuối cùng lại có sơ suất nên hắn vẫn quyết định đi gặp một chút:

“Công chúa muốn gặp, ta không dám chối từ. Đi thôi, đi xem thử.

Người tới lập tức đưa tay dẫn đường xuống núi trong đêm tối và đi tới một viện nhà nông ở dưới chân núi.

Ngoài viện có người âm thầm ẩn nấp bảo vệ. Sau khi phát ra vài tiếng ám hiệu, đám người Thiệu Bình Ba đi qua không gặp trở ngại gì.

Vừa vào tiểu viện, bọn họ nghe bên trong truyền đến tiếng đồ rơi xuống, tiếp theo là một giọng nữ tử thanh thúy:

“Đồ nát gì đây? Tính cho heo ăn sao? Đây là chỗ vứt đi nào chứ? Chỗ này có thể dành cho người ở sao? Bảo Thiệu Bình Ba lăn ra đây, hắn hầu hạ bản công chúa như vậy sao? Bảo hắn lăn ra đây gặp ta!

Bước chân hơi dừng lại, Thiệu Bình Ba nghiêng tai lắng nghe một lúc mới giơ tay lên ngăn cản hai bảo vệ ở cửa tiến vào trong thông báo. Hắn tự mình đi tới cửa và đẩy ra, nói:

“Người phía dưới làm việc không chu đáo đã làm cho công chúa phải tức giận, thần nhất định sẽ cố gắng xử phạt bọn họ.

Bên trong là một thiếu nữ mười lăm mười sáu mặc trang phục nhà nông bình thường nhưng khó che giấu được khí chất của nàng. Nàng môi hồng răng trắng, da trắng nõn mịn màng, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều và tràn đầy sức sống, còn có đôi mắt sáng to long lanh, thật sự rất xinh đẹp!

Vị này chính là nữ nhi của Thái Thúc Hùng, thất công chúa Thái Thúc Hoan Nhi đang tức giận thở hổn hển.

Trong phòng có hai nam tử đang cầm khay bị giáo huấn, vẻ mặt có phần xấu hổ, cảm giác sâu sắc được việc hầu hạ tổ tông cũng không khó phục vụ như vậy.

Đương nhiên, ở đây cũng không tiện phái cung nữ trong hoàng cung nước Tấn tới hầu hạ, chỉ có thể để cho hai nhân viên Hắc Thủy Đài tạm thời tới hầu hạ.

Thái Thúc Hoan Nhi nghe tiếng liền quay đầu, lập tức trợn trừng mắt:

“Thiệu Bình Ba, ngươi cuối cùng cũng dám đến gặp ta!

Thiệu Bình Ba giơ tay ra hiệu, hai nam tử như được đại xá vậy, lập tức vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này, Thiệu Bình Ba mới cung kính hành lễ nói:

“Thần bái kiến Thất công chúa!

Thái Thúc Hoan Nhi chỉ vào mũi hắn phẫn nộ chê bai:

“Trong mắt ngươi còn có công chúa là ta sao?

Thiệu Bình Ba chắp tay:

“Công chúa nói quá lời.

Thái Thúc Hoan Nhi không nghe theo không buông tha:

“Ta nghe nói, người đưa ra ý xấu để ta gả cho Trần Trường Công là ngươi. Ngươi cuối cùng lại muốn gả ta cho một lão già mục nát sắp năm mươi tuổi. Ngươi có biết mẫu thân ta khóc thành thế nào không? Cả ngày mẫu thân đều lấy nước mắt rửa mặt! Thiệu Bình Ba, ngươi biết tội chưa?

Thiệu Bình Ba thản nhiên ngồi xổm xuống và nhặt mảnh chén vỡ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng hốt thức ăn rơi trên mặt đất vào trong cái chén vỡ rồi chậm rãi nói:

“Công chúa đã từng thấy dân đói thật sự chưa? Khi thần ở Bắc Châu đã gặp qua không ít, ven đường đầy những xương trắng vì chết đói... Nói những điều này thì có lẽ công chúa không hiểu, ta chỉ hi vọng công chúa biết, trên đời này không có người nào thảm hơn so với dân đói, không có chuyện gì quan trọng hơn lấp đầy bụng. Công chúa nhận chút oan ức ấy, nếu như có thể đổi cho dân chúng trong thiên hạ được ăn no ấm áp thì không tính là oan ức!

Thái Thúc Hoan Nhi:

“Ngươi nói thì đường hoàng lắm. Ta đã thấy nhiều loại người như ngươi rồi. Vì quan chức của mình, vì để mình có thể bò lên trên mà đê tiện vô sỉ, không từ thủ đoạn!

Thiệu Bình Ba:

“Thần làm việc có lẽ không từ thủ đoạn, nhưng xét đến cùng... Không quan tâm công chúa tin hay không, thần cho rằng dân chúng trong thiên hạ khổ quá lâu, có một số việc chung quy phải có người đi làm. Chỉ cần có thể dẹp loạn khói lửa chiến tranh trong thiên hạ, chỉ mang chút tiếng xấu đã tính là gì? Tâm nguyện có thể thành, sao tiếc chút danh hão về sau!

Hắn đứng dậy và không để ý tới thức ăn bị bẩn, cuối cùng lại dùng ngón tay nắm một ít nhét vào trong miệng và cẩn thận nhai nuốt chậm, khi nhai tới hạt cát thì hơi dừng lại nhưng vẫn chậm rãi nuốt xuống:

“Nhiều đồ tốt, thứ ăn ngon như vậy, công chúa sao có thể chà đạp như vậy được. Dân chúng nước Tấn nghèo khó, bao nhiêu người muốn có được một miếng như vậy còn không được!

Thấy hắn ăn thức ăn dính bụi đất, Thái Thúc Hoan Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ buồn nôn. Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng trong chớp mắt ánh mắt có chút khác thường

Thiệu Bình Ba xoay người đặt cái chén bể đưa cho Thiệu Tam Tỉnh và căn dặn:

“Giữ lại đừng lãng phí, để ta ăn khuya.

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh đáp ứng và dùng hai tay nhận lấy.

Người khác không biết, hắn theo Thiệu Bình Ba nhiều năm lại hiểu rõ, đại công tử cũng không phải làm ra vẻ, đại công tử không lãng phí lương thực, ăn uống có chừng mực, mỗi lần dùng cơm xong trong bát ăn cơm không để lại chút thức ăn nào.

Từ khi đại công tử thống trị Bắc Châu đến bây giờ đúng là sử dụng thủ đoạn tàn khốc, nhưng vì dân chúng của Bắc Châu được ăn no mà ngài thật sự lo lắng hết lòng, chăm lo việc nước!

Đại công tử không thể chấp nhận được khi nhìn thấy người lãng phí lương thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play