“Đã như thế, liền giải thích vì sao Hạo Vân Đồ cũng không biết là ai báo tin. Theo lý thuyết, nếu là gian tế dò hỏi được tin tức cung cấp trợ giúp Tề quốc mà nói, không để Hạo Vân Đồ biết là ai lấy lòng có chút không bình thường, đây chính là chuyện tốt ban ơn lấy lòng.

“Hơn nữa từ thời gian tính toán, là hoàn toàn tồn tại loại khả năng này. Này cũng giải thích vì cái gì không có ở Vệ quốc đụng phải ta, bởi vì Vệ quốc nội loạn là đột nhiên bộc phát, tin tức từ Vệ quốc truyền tới Thánh cảnh, lại đến trong tai hắn, sau đó chờ hắn nắm giữ và phân tích cũng cần thời gian, lúc này tin tức mới truyền tới trong tay Hạo Vân Đồ, là có độ ăn khớp nhất định.

Khách tới cổ quái nhìn hắn, giống như nghe thiên thư, có chút dở khóc dở cười nói:

“Ngươi nghĩ gì thế? Có gò ép như ngươi nói sao? Hiện tại Ngưu Hữu Đạo bị nhốt ở trong Thánh cảnh, là không có biện pháp liên hệ bên ngoài.

Thanh âm của Thiệu Bình Ba lớn hơn mấy phần.

“Này vừa vặn giải thích vì sao không để Hạo Vân Đồ biết là ai lấy lòng, chính bởi vì Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh, không thể để người ta biết hắn có thể trong ngoài liên hệ. Tiên sinh, ngươi dám cam đoan hắn ở trong Thánh cảnh tuyệt đối không cách nào liên hệ ngoại giới sao?

Đối với cái này, khách tới ngược lại không cách nào bảo đảm, trầm ngâm nói:

“Chiếu ngươi nói, trong Thánh cảnh có người giúp hắn, bằng không hắn không thể truyền tin tức. Lấy ta hiểu rõ, ai sẽ ăn no rửng mỡ giúp hắn làm chuyện này? Bốc lên nguy hiểm bại lộ, vẻn vẹn chỉ vì đối phó ngươi?

Thiệu Bình Ba nói:

“Đây chỉ là ta suy đoán, khả năng khác cũng tồn tại, chỉ mong là ta đoán sai, bằng không này là cục diện ta không muốn nhìn thấy nhất, thật có người giúp hắn ở trong Thánh cảnh, thì nói rõ hắn ở trong Thánh cảnh có trình độ chưởng khống nhất định, muốn đối phó hắn càng ngày càng khó khăn!

Nói đến đây, lại nhìn khách tới chắp tay nói:

“Có phải hắn làm hay không, hiện tại khó có thể định luận, nếu là hắn làm, hắn sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra đuôi cáo. Tiên sinh, tình huống của Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh cần phải nhanh chóng nắm giữ báo cho tại hạ!

Khách tới có chút trầm mặc, có mấy lời không thể không thừa nhận đối phương nói có đạo lý, thật là Ngưu Hữu Đạo sao? Nếu thật là hắn mà nói, như vậy trong Thánh cảnh khẳng định có người nhúng tay giúp đỡ, là ai? Hắn cũng muốn biết là ai.

Nghĩ đến đây, khách tới khẽ vuốt cằm.

“Ta biết rồi.

Sau đó phục hồi tinh thần lại nhắc nhở.

“Đừng phí lời trì hoãn, mau chóng rút đi, tận lực triệt thoái từ Bắc thành, bên kia ta an bài người, vạn nhất có việc, cũng thuận tiện thoát thân.

Thiệu Bình Ba cung kính nói:

“Xin nghe tiên sinh phân phó.

Khách tới không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Khách đi, Thiệu Tam Tỉnh đi lên.

“Đại công tử, hắn lại chạy tới làm gì?

“Mật báo...

Thiệu Bình Ba đại khái nói tình huống.

Thiệu Tam Tỉnh nghe xong giật mình, vui mừng không ngớt nói:

“Còn tốt còn tốt, trùng hợp hắn vẫn còn, bằng không hậu quả khó liệu.

“Trùng hợp?

Thiệu Bình Ba cười gằn.

“Từ đâu tới trùng hợp, có thể là trùng hợp mới lạ. Ngươi cho rằng hắn cố ý chạy tới là vì gặp mặt ta liền đi? Ta nói rồi, hắn đang nghĩ biện pháp tìm hậu thủ của ta, đã đến rồi, khẳng định phải có sắp xếp bố trí. Hiện tại hắn còn không dám để ta chết, biết tình huống đương nhiên phải thông báo ta một tiếng.

Thì ra là vậy, Thiệu Tam Tỉnh suy tư gật đầu.

“Tốt rồi.

Thiệu Bình Ba phất tay nói:

“Hạo Vân Đồ đã phát động lực lượng Giáo Sự Đài bắt ta, nơi đây không thể lưu lại, để bọn hắn nhanh chóng chuẩn bị, lập tức rút đi!

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi.

...

Nam Thành môn, một đội người từ Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng phóng ngựa rong ruổi đi ra.

Khí thế Vương gia, nhìn như muốn ra khỏi thành săn thú, cộng thêm vị thân đệ đệ này của hoàng đế tính khí không quá tốt, thủ vệ cửa thành không người dám trêu chọc.

Lên triều trì hoãn, kết thúc hơi muộn, vừa bãi triều Hạo Vân Thắng lập tức dẫn theo thủ hạ đi săn bắn.

Săn thú là giả, vội vã thoát thân mới là thật, bản thân làm cái gì trong lòng rõ ràng, lưu lại là tìm chết, nhất định phải mau chóng rời khỏi.

Sau khi ra khỏi thành, Hạo Vân Thắng rong ruổi ở trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn Tề Kinh nguy nga một chút, không biết lần này mình đi ngày nào mới có thể trở về.

Gia quyến chủ yếu trong nhà, trước mấy ngày liền dựa vào cơ hội đi ra ngoài du ngoạn an bài hết, nên bây giờ đi ngược lại không có ràng buộc.

“Giá!

Hạo Vân Thắng vung roi, tăng nhanh tốc độ, đi địa điểm tiếp ứng chỉ định.

...

Sau khi tan triều, Ngọc vương Hạo Hồng tới nha môn xử lý công vụ, nhưng luôn cảm giác có chút không thoải mái, thỉnh thoảng để bút xuống vò ngực, cảm giác khí thuận lại lần nữa cầm bút, như vậy không ngừng lặp đi lặp lại.

Sau đó dần dần có tiếng ho khan, rất không bình thường, hoạn quan ở bên cạnh thấy thế lập tức đi mời pháp sư.

Theo hộ pháp sư đi tới, chỉ thấy sắc mặt của Hạo Hồng đã trắng bệch.

“Vương gia, ngài có chỗ nào không thoải mái?

Hộ pháp sư vừa mở miệng, hai mắt liền trừng lớn.

“Phốc!

Hạo Hồng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhuộm đỏ mặt bàn, hắn cũng kinh ngạc đến ngây người.

Hộ pháp sư vội vàng bắt cánh tay hắn kiểm tra bệnh tình, không tra thì thôi, vừa tra hãi hùng khiếp vía, là dấu hiệu trúng độc, lập tức lớn tiếng quát nói:

“Người đâu!

...

Trên đại lộ trong kinh thành, Anh Vương Hạo Chân ngồi trong xe ngựa không có đi trực ban, mà xin nghỉ hồi phủ, sự tình tặng lễ cho phụ hoàng rước lấy không ít lời ra tiếng vào, tính toán sẽ có vài người đến địa phương hắn trực ban châm chọc, xin nghỉ là có ý tứ tạm lảng tránh.

Nghe trong xe ngựa thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan, đệ tử Đại Khâu Môn Xa Bất Trì đưa tay đẩy cửa sổ nhìn vào, dò hỏi:

“Thân thể Vương gia có bệnh?

Hạo Chân xua tay, biểu thị không sao, cảm giác bực mình mà thôi, cho rằng bản thân là bị sự tình ngày hôm nay ảnh hưởng.

Xa Bất Trì thả rèm xe xuống tiếp tục hộ giá, nhưng đi một lúc, phát hiện người trong xe ho khan càng ngày càng không bình thường.

Không đúng! Xa Bất Trì lập tức giơ tay quát.

“Đỗ xe!

Một đám người đứng ở bên đường, Xa Bất Trì vươn mình nhảy xuống lưng ngựa, đi nhanh lên càng xe, đưa tay định vén lấy rèm, bên trong truyền đến một tiếng "phốc".

Tay Xa Bất Trì chạm đến màn xe cứng đờ, sau đó vội vàng đẩy rèm cửa ra, chỉ thấy đầu ngón tay chạm máu tươi tí tách, mà Hạo Chân ngồi ở trong xe thì che ngực miệng đầy máu tươi, trong lỗ mũi cũng có máu tươi chảy ra, dáng dấp rất dọa người.

“Vương gia! Ngài làm sao vậy?

Xa Bất Trì cả kinh, nào còn dám do dự, cấp tốc chui vào trong xe trị liệu.

Hạo Chân khí tức hỗn loạn lắc đầu.

“Không biết xảy ra chuyện gì, bản vương rất khó chịu, Xa tiên sinh cứu ta!

“Vương gia chớ hoảng!

Xa Bất Trì vừa điều tra bệnh tình vừa an ủi.

Hắn nói chớ hoảng, nhưng mình thì hoảng hồn, trong tiếng quát tháo, xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, làm bách tính trên đường kinh hoảng sợ hãi, trêu đến gà bay chó chạy.

Kinh thành có pháp luật trị an, không cho phép xe ngựa lao nhanh ở trên đường, nếu không sẽ nghiêm trị.

Dân chúng bình thường là không có xe ngựa, điều luật này là nhằm vào quyền quý và phú thương, tổn thương bách tính là nhỏ, chỉ lo hành vi gây ra tính chất quá ác liệt, dễ dàng tạo thành ảnh hưởng cực xấu, hơn nữa ai dám chắc người bị va chỉ là bách tính, đừng quên nơi này là kinh thành.

Nhưng giờ phút này, xa giá của Anh Vương phủ nào còn quản nhiều như vậy, đâm chết va tổn thương người chẳng qua là sự hậu bồi thường, mạng của Hạo Chân há là dân chúng bình thường có thể so sánh.

Xa giá hỏa tốc chạy tới cửa vương phủ ngừng lại, Xa Bất Trì bế Hạo Chân ra gầm lên nói:

“Người đâu!

Rất nhiều hộ vệ và tu sĩ kinh ngạc đi ra, vừa thấy Hạo Chân nhuốm máu liền giật nảy mình, thoảng thốt tiếp ứng.

Toàn bộ vương phủ nhất thời loạn tung lên.

Vương phi Thiệu Liễu Nhi không nghĩ tới Hạo Chân lại đột nhiên xin nghỉ về nhà, lúc nghe tin chạy tới, chỉ thấy trượng phu đã cỡi áo khoác ngồi dưới đất, bốn tu sĩ liên thủ, riêng phần mình ở trước sau trái phải, một người một tay nhấn lên người Hạo Chân, rõ ràng là đang thi pháp cứu trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play