“Trước khi chia tay, Ngưu Hữu Đạo nói với ta, kỳ thực cũng chưa dạy ngươi cái gì, nói xin lỗi ta, hy vọng ta không nên trách hắn làm hại con cháu người. Hắn nói, một người có thể đọc làu làu một quyển tập thơ, không thể bảo là không thông minh, luôn có một ngày sẽ lớn lên. Hắn nói hắn không có gì có thể dạy ngươi, nhưng nể tình ngươi xưng hắn "lão sư", nên mới nói mấy lời kia.

“Khi đó, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng không hiểu hắn có ý tứ gì. Sau đó giống như nằm mơ, ngươi thành hoàng đế, ta thành Hoàng thái hậu, trơ mắt nhìn Tần quốc lập quốc, lại ở trong cung hồi lâu, không thiếu tự do, tiếp xúc người và việc cũng nhiều, mới dần dần lĩnh hội đến thâm ý của hắn.

“Ngươi không phải dường như có chút minh bạch, mà là trong lòng rõ ràng. Sắc mặt tự giễu kia là cho ai xem? Ngươi minh bạch, nhưng ngươi có chút không cam lòng.

“Trước đó vài ngày ngươi hỏi, cung nữ cùng ngươi quan hệ không tệ kia làm sao không thấy. Mới đầu ta cũng không biết vì sao không thấy, sau đó nghe người ta phảng phất như tiết lộ, cung nữ kia nói lời không nên nói, đã bị người giết. Từ khi tiến cung đến nay, người bên cạnh lục tục mất tích không ít.

“Phái nhi, ngươi phải nhớ kỹ, mẹ con ta chỉ là trang trí, năm đó lúc mẹ con chúng ta bôn ba các nơi là trang trí, hiện tại mẹ con chúng ta bị đẩy lên trước đài cũng vẫn là trang trí. Ngươi đừng tưởng rằng những người kia nhiều năm qua dốc hết tâm huyết phục quốc là trung với mẹ con ta, coi như trước đây có cái tâm kia, cũng là trước đây.

“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế Tần quốc thì có thể lời vàng ý ngọc, bọn hắn nhọc nhằn khổ sở đánh hạ giang sơn, ngươi mong đợi bọn hắn có thể chắp tay dâng quyền lực cho ngươi? Ngươi mong đợi bọn hắn có thể tùy ý ngươi bài bố? Từ trên xuống dưới người đều là người của bọn hắn, bên người mẹ con ta có bao nhiêu người nhìn chằm chằm?

“Bọn hắn hy vọng ngươi trở thành một hoàng đế xứng chức, nhưng chỉ hy vọng ngươi trở thành một hoàng đế phù hợp nhu cầu của bọn hắn, chắc chắn sẽ không hy vọng ngươi trở thành một hoàng đế có thể chi phối lợi ích của bọn hắn.

“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có huyết tính, ngươi là nhi tử của ta, ta quá hiểu rõ ngươi, ta cảm nhận được ngươi từ từ tích lũy tâm khí, ta rất lo lắng ngươi sẽ làm ra sự tình gì xung động. Phái nhi, chính ta cũng rất dày vò, không biết tháng ngày như vậy sẽ như thế nào, không biết mẹ con ta tương lai nên làm sao lo liệu.

“Sau đó nghe phong thanh lão sư ngươi ở ngoại giới làm việc, nghĩ đến lúc trước lão sư ngươi trịnh trọng khuyên bảo, mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Lão sư ngươi có thể ở trong thiên hạ phong vân phiên vân phúc vũ, tự nhiên không phải người bình thường, tình trạng của mẹ con ta bây giờ sớm ở trong dự liệu của hắn. Lời khuyên của lão sư ngươi là lời vàng ngọc, lão sư ngươi biết tình cảnh của chúng ta sau này, đã vạch cho mẹ con chúng ta một lối thoát.

“Mẹ con chúng ta có hành động tất nhiên sẽ chạm đến lợi ích của bọn hắn, bọn hắn tất nhiên sẽ bất mãn, tương lai không hẳn sẽ còn bảo vệ chúng ta. Ngược lại mẹ con chúng ta không có hành động, coi như bọn hắn thất vọng cũng phải tiếp tục cung cấp cho mẹ con chúng ta. Càng không có hành động, bọn hắn càng sẽ trung tâm với ngươi, càng sẽ bảo vệ chúng ta, cần tiền bọn hắn cho tiền, cần người bọn hắn cho người, cho dù ngươi ham luyến nữ sắc bọn hắn cũng sẽ dâng lên, tối đa oán giận vài câu mà thôi, thế nhưng hoàng đế phụ thuộc bọn hắn như vậy đi đầu tìm.

“Phái nhi, thả xuống huyết tính của người trẻ tuổi, từ bỏ bất mãn đi. Như lão sư ngươi nói, tiếp tục như cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, chỉ để ý sống phóng túng, cái khác cái gì cũng không cần lo. Nương hy vọng ngươi hảo hảo sống sót, hy vọng nhìn thấy ngươi sinh con dưỡng cái.

Hạ Lệnh Phái hỏi.

“Nương hy vọng nhi tử của mình sống sót giống như heo chó nuôi nhốt sao?

Trang Hồng lắc đầu nói:

“Ngươi cho rằng nương nguyện ý sống như vậy sao? Nói đến ngượng ngùng, nương thậm chí hy vọng có nam nhân triền miên ân ái an ủi bản thân, thế nhưng không được, nương là Hoàng thái hậu của Tần quốc, ai cũng sẽ không cho phép nương tái giá, đi tìm nam nhân, quãng đời còn lại của nương chú định phải thủ tiết mãi mãi. Phái nhi, trong loạn thế này, bên đường có bao nhiêu hài cốt đói chết? Một đời cơm ngon áo đẹp hảo hảo sống sót không tốt sao?

“Nếu như ngươi không cam lòng, liền ngẫm lại lời lão sư ngươi nói. Mẹ con chúng ta bị bọn hắn giam lỏng, khống chế nhiều năm như thế, lão sư ngươi là ngoại nhân duy nhất chúng ta tiếp xúc được, lão sư ngươi cũng là người duy nhất có bản lĩnh an bài chúng ta từ trong tay bọn hắn, lời hắn nói ngươi không thể nghe sao? Ngươi cũng nói lão sư ngươi là người có bản lĩnh, lẽ nào ngươi không thể hảo hảo ngẫm lại, lẽ nào còn không rõ thâm ý của hắn sao?

Hạ Lệnh Phái nói:

“Nhi tử minh bạch, ý tứ của lão sư rất đơn giản, mẹ con chúng ta ở dưới bọn hắn khống chế, không có người của mình, cũng không có thế lực, mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, thế đơn lực bạc, không có năng lực, không thể đấu thắng bọn hắn. Giả bộ hồ đồ liền có thể hảo hảo sống tiếp, một khi muốn thoát khỏi khống chế, mẹ con chúng ta là tự tìm đường chết. Mẹ con chúng ta đối với Tần quốc không có bất kỳ lực ảnh hưởng, ngoài ý muốn bỏ mình đối với Tần quốc sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng, bọn hắn tùy thời có thể lập người khác. Chỉ cần chúng ta nguyện ý làm khôi lỗi, bọn hắn sẽ chỉ bảo vệ che chở.

Trang Hồng nói:

“Đã minh bạch, vì sao không cam lòng?

Hạ Lệnh Phái cúi người dập đầu.

“Không cam lòng chỉ là ở trong lòng, nhi tử biết lão sư nói đúng, nhi tử biết nên làm như thế nào, sẽ tiếp tục giả hồ đồ.

Trang Hồng nhất thời cảm thấy vui mừng, đưa tay đỡ con dậy, nói:

“Minh bạch thì tốt, đứng lên đi, muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm, sáng sớm bọn hắn còn sẽ kéo ngươi đi thượng triều đấy.

Nâng nhi tử dậy, nàng cũng dậy, muốn rời đi.

Vừa đi ra vài bước, Hạ Lệnh Phái bỗng buông tiếng thở dài.

“Trước đây không hiểu chuyện, sau này nhìn mọi việc mới biết lão sư đích xác là nhân vật, tay trắng xuất sơn, nhưng có thể giúp Thương Triêu Tông vượt mọi chông gai, bình định bát phương, bây giờ bản thân cũng đứng hàng trưởng lão Tử Kim Động, dưới tay có đại quân trung thành thiện chiến, lực ảnh hưởng ở Yến quốc rất lớn.

“Mà Tần quốc có thể lập quốc, tác dụng của lão sư không thể không kể công, ta có thể làm hoàng đế, nói ra còn là nhờ phúc của lão sư. Ta có thể cảm giác được, mỗi khi nói tới lão sư, ánh mắt Ngọc Thương sẽ rất cẩn thận, dường như Ngọc Thương cũng có chút kiêng kỵ lão sư.

“Đáng tiếc sau khi rời đi Mao Lư Sơn Trang, lại chưa từng gặp lão sư. Nói đến khi đó thật hồ đồ, lỡ mất cơ hội học tập. Mẫu hậu, ta thật muốn tái kiến lão sư, muốn cùng lão sư hảo hảo nói chuyện, nhất định sẽ được lợi không ít, đáng tiếc lão sư ở trong Thánh cảnh còn không biết có thể sống sót đi ra hay không, cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp mặt hay không.

Trang Hồng than thở nói:

“Không nên nghĩ nhiều, đi nghỉ sớm một chút.

...

Vũ lịch năm thứ 34, đại quân tiền tuyến của Tấn quốc tập kết, hung hãn phát động chiến tranh.

Quân cơ trọng địa, Thái Thúc Hùng cơ hồ là ngày đêm thủ ở chỗ này.

Chiến sự mở ra, can hệ trọng đại, hắn sợ ra cái gì ngoài ý muốn, có thể nói rất khẩn trương lo lắng, một mực chờ đợi chiến báo ở tiền tuyến.

Chưởng môn Khí Vân Tông Thái Thúc Phi Hoa cơ hồ cũng ở nơi này, cực kỳ quan tâm chiến sự, nhìn chăm chú ở nơi này cũng là để tiện sai phái tu sĩ Tấn quốc, dễ dàng phối hợp đại quân Tấn quốc tác chiến. Trận chiến này, hắn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm rất căng thẳng.

“Tin chiến thắng!

Ngoài cửa báo một tiếng, đại nội tổng quản Đào Lược lập tức bước nhanh qua, tự tay nhận chiến báo, hai tay cấp tốc dâng lên.

Thái Thúc Hùng cầm chiến báo, hỏa tốc mở ra kiểm tra, xem xong quát to một tiếng.

“Tốt! Doãn Đại tướng quân không phụ bản vương kỳ vọng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play