Trước đó, Hồng Cái Thiên đột nhiên trắng trợn kiếm chuyện bên trong Thiên Hạ tiền trang, bà cảm thấy rất lạ. Khi mọi người rút thăm, tất cả đều tranh đến Thiên Hạ tiền trang là đủ biết chuyện gì, không phải là không muốn gây phiền phức sao? Hành động của Hồng Cái Thiên rất không bình thường. Tự dưng chủ động đi tìm phiền toái, trong đó khẳng định là có nguyên nhân, bà sao có thể nhịn không hỏi được.
Hồng Cái Thiên đem những gì mà Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở thuật lại cho bà ta nghe, lại còn thêm mắm dặm muối, nói tra không ra chuyện gì sẽ rơi đầu.
Nghe cũng có lý, Tề Bích Tang không khỏi kinh hãi. Khó trách lão yêu quái này chủ động tìm phiền phức cho Thiên Hạ tiền trang.
Bà tất nhiên cũng không thể ngồi đó chờ chết, nhưng lực bản thân có hạn, bà mới khẩn cầu Thiên Nữ giáo tương trợ. Trong tay Thiên Nữ giáo vừa lúc đang nắm giữ một số tình huống của Hồng Vận Pháp, tất cả đều giao cho bà.
Hồng Cái Thiên còn đang bận bịu tìm kiếm, Tề Bích Tang bà đi sau mà đến trước, trong tay nắm chặt đại án.
Nhưng bà thật sự không nghĩ đến chuyện lại đến nước này, mơ hồ liên lụy đằng sau. Điều này khiến cho bà sợ hãi. Làm không tốt, sẽ chọc đến nhân vật mánh khóe thông thiên.
Trên thực tế, Hồng Cái Thiên đã lợi dụng bà. Nếu không, gã làm sao có lòng tốt nhắc nhở chứ. Hồng Cái Thiên phát hiện sức mình có hạn, mà nội bộ Thiên Hạ tiền trang lại bao che nhau vô cùng.
Đến tiền trang đốc tra, ngoại trừ kiểm toán, dường như cũng không có chuyện gì để làm, có nhìn hoa cả mắt cũng vô dụng, thật sự tìm không ra phiền toái, mà làm càn thì không được. Thế lực bốn biển không lăn lộn ở bảy nước, chẳng thể tìm ra được người có thể giúp đỡ.
Nhưng Thiên Nữ giáo thì khác. Gã thêm mắm thêm muối xui khiến Tề Bích Tang, chính là muốn lợi dụng thế lực lâu năm của Thiên Nữ giáo đến dỡ nóc nhà Thiên Hạ tiền trang.
Nhưng đủ loại dấu hiệu trước mắt cho thấy, sự việc dường như hơi bị làm lớn. Gã cũng không nghĩ sự việc lại lớn đến như thế, khiến cho Chấp sự của Thiên Hạ tiền trang phải tự vận. Sự việc phía sau nhỏ mới là lạ.
“Hồng Cái Thiên!” Tề Bích Tang trả di thư cho Lê Trường Sinh xong, liền bảo Hồng Cái Thiên đi với bà.
Hồng Cái Thiên không muốn, nhưng vẫn chắp tay với Lê Trường Sinh, sau đó bước đến hỏi: “Chuyện gì?”
Tề Bích Tang túm cánh tay của gã, trực tiếp lôi sang bên cạnh, nghiến răng thấp giọng nói: “Có phải ngươi cố ý hại ta?”
“Đừng giả bộ hồ đồ với ta. Phía sau Hồng Vận Pháp nhất định có người...” Tề Bích Tang oán trách. Bà hoài nghi đối phương đang lợi dụng mình, lập tức cảnh cáo Hồng Cái Thiên, nếu ta không tốt, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn ta.
“Bớt làm bộ đi, chuyện ngươi gây ra liên quan gì đến ta.” Hồng Cái Thiên lẩm bẩm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại than thở: “Này đại muội tử, ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi. Bây giờ chúng ta như thể tay chân, ta hại ngươi làm gì? Hơn nữa, ta ngay cả chuyện gì cũng không biết. Trước đó ta phát hiện điều bất thường lập tức hỏi thăm ngươi, nhưng ngươi lại chẳng chịu nói.”
Tề Bích Tang cả giận nói: “Chuyện này ta dám tùy ý để lộ ra ngoài sao?”
Hồng Cái Thiên nói: “Được, được, ngươi có lý là được rồi chứ? Không phải ta nói ngươi, phụ nữ chính là phụ nữ, có cái gì phải sợ? Nếu chuyện này có người thao tác đằng sau, họ lại càng không dám động đến ngươi. Ai động đến ngươi, người đó có tật giật mình. Người ta muốn tránh ngươi cũng tránh không kịp, ngươi không cần phải lo lắng.”
Nghe gã nói, Tề Bích Tang cũng bình tĩnh lại. Ngẫm lại, đúng là có đạo lý này.
Đột nhiên, ba con Xích Liệp Điêu từ trên trời rơi xuống, là Đinh Vệ quản lý Phiêu Miễu Các đến.
Hữu sứ Lê Trường Sinh mau chóng bước đến chào, cũng không biết nói cái gì, lập tức đưa di thư cho Đinh Vệ xem. Người bên ngoài nhìn thấy, có thể đoán chừng là chuyện của Hồng Vận Pháp.
Sắc mặt Đinh Vệ thay đổi. Y bước nhanh đến thi thể vẫn còn nằm trên vũng máu, ngồi xuống dùng tay xem xét vết thương.
Lê Trường Sinh ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiên sinh, ông ta công khai tự sát, rất nhiều người đều nhìn thấy, là tự vận không sai.”
Đến muộn rồi! Đinh Vệ đứng lên, cười lạnh: “Tự vận! Chọn đúng thời điểm nhỉ, ai mà tin? Ngươi tin thì ta sẽ tin sao? Thánh Tôn sẽ tin sao?”
Lê Trường Sinh do dự: “Nhưng sự thật ông ta tự vận mà. Tiên sinh, có vấn đề gì không?”
Hắn ta không biết chuyện là do Tề Bích Tang trực tiếp báo lên Thánh Tôn, trước đó cũng chưa hề nghe phong thanh. Trước khi Đinh Vệ đến cũng không công bố ra bên ngoài.
“Lần này ta đến là phụng pháp chỉ của Thánh Tôn đến điều tra ông ta.” Sự việc đã đến nước này rồi, cũng không cần gì phải che giấu. Đinh Vệ thuật lại mọi chuyện: “Ông ta chết rất kịp lúc. Chết là hết, một phong di thư gánh hết toàn bộ trách nhiệm lên người mình.”
Lần này, Lê Trường Sinh thật sự quá sợ hãi, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Sự việc xảy ra, không phải tự vận tạ tội đơn giản như vậy.
Đinh Vệ lạnh lùng nói: “Tính thời gian, Thánh Tôn nhận được bản báo cáo từ hai ngày trước. Tin tức muốn truyền về cho Hồng Vận Pháp phải cần thời gian, chắc là trước ta không bao lâu. Ngươi hãy điều tra trong thời gian này tất cả những ai lui tới với Hồng Vận Pháp. Nhất định phải tra rõ Hồng Vân Pháp đã tiếp xúc với ai. Còn nữa, trong quá trình truyền thư ra vào cổng Thánh Cảnh, ngươi cũng phải điều tra tất cả những người có khả năng tiếp xúc với bản trình báo. Bất kỳ người nào hiềm nghi cũng không được bỏ qua, phải nghiêm tra đến cùng.”
“Vâng.” Lê Trường Sinh chắp tay lĩnh mệnh, nhưng lại do dự: “Có phải sau khi tin tức đến thánh địa, là người của thánh địa để lộ tin tức hay không?”
Đinh Vệ nói: “Bên phía thánh địa đó làm gì, không phải là chuyện mà ta và ngươi quan tâm. Thánh Tôn sẽ tự xử lý.”
Dứt lời, y quay người bước đến chỗ Hồng Cái Thiên và Tề Bích Tang, ánh mắt lạnh lẽo dò xét hai người.
“Xin chào Chưởng lệnh.” Hai người cùng nhau cung kính thi lễ.
Đinh Vệ cũng không dông dài với bọn họ, hỏi thẳng Tề Bích Tang: “Đám phụ nữ của Hồng Vận Pháp vẫn do Thiên Nữ giáo khống chế phải không?”
Tề Bích Tang đáp: “Trước mắt còn chưa có tin tức thay đổi, chắc là vẫn còn đang bị khống chế.”
Đinh Vệ nói: “Việc này không nên chậm trễ, phòng có biến. Ngươi lập tức trở về Thiên Nữ giáo một chuyến, ta sẽ cử thêm người của Phiêu Miểu các đi cùng với ngươi. Phiêu Miểu các sẽ tiếp nhận lại đám phụ nữ đó. Ta sẽ hạ lệnh cho nhân thủ gần Thiên Nữ giáo đến phối hợp.”
Tề Bích Tang chắp tay lĩnh mệnh: “Rõ!”
Đinh Vệ quay sang dặn dò thủ hạ: “Ngươi đích thân dẫn đội hộ tống Tề trưởng lão trở về. Nhớ, sau khi nhận người xong, phải cam đoan sự an toàn của thành viên có liên quan. Những người đó đều là nhân chứng, có lẽ còn có thể đào ra được manh mối khác, quyết không thể để xảy ra chuyện. Ngươi đại diện cho Phiêu Miểu các, trực tiếp hiệu lệnh Thiên Nữ giáo phối hợp. Ta cho ngươi quyền tiền trảm hậu tấu. Bất kể là ai, dám quấy nhiễu người Phiêu Miểu các làm việc, có thể bắt ngay lập tức, cũng có thể giết không tha. Quyền sinh sát do ngươi toàn quyền quyết định. Tóm lại, ta cần ngươi phải đảm bảo an toàn.”
“Tuân mệnh!” Thủ hạ nghiêm túc lĩnh mệnh.
........
Thánh địa Đại La, Vương Tôn vừa đi vừa âm thầm quan sát bốn phía, không nhanh không chậm tiến vào phòng xử lý công việc.
Trong phòng, Toa Như Lai đang ngồi ngay ngắn sau bàn xem cái gì đó. Sau khi Vương Tôn tiến lên làm lễ, lặng lẽ lấy ra một ngân châm, thấp giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo gửi tin.”
Toa Như Lai đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó thi pháp mở ngân châm ra xem. Xem xong, ông cau mày lẩm bẩm: “Cái tên này muốn làm gì nữa thế?” Sau đó đưa ngược lại cho Vương Tôn xem.
Vương Tôn nhìn xong cũng hoài nghi: “Bảo chúng ta tìm cho hắn người quen thuộc tình huống ở thánh địa Thiên Ma, lại còn có thể chú ý đến động tĩnh của Ô Thường, đồng thời phải có khả năng khống chế lợi dụng người. Độ khó của cái này không phải quá cao sao?”
Toa Như Lai suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói cho hắn biết, bây giờ ta chưa thể trả lời chắc chắn. Những thứ mà hắn cần, nhất định phải cân nhắc cẩn thận, xem có người phù hợp với yêu cầu hay không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT