Thấy nàng đã đồng ý, Phượng Nhược Nam nhẹ nhàng thở ra. Thật ra, nàng cũng không muốn bức Thương Thục Thanh như vậy, nhưng Thương Triều Tông vẫn cứ buộc nàng.

Đương nhiên, nàng hiểu tâm trạng làm huynh trưởng của Thương Triều Tông.

Thương Triều Tông vẫn luôn trách cứ mình không chăm sóc tốt cho em gái.

Khi còn ở Yến Kinh, bởi vì y không khống chế nổi bản thân, bị nhốt vào đại lao, làm trễ nải hôn sự của em gái.

Sau khi Ninh Vương phủ tan thành mây khói, y ngồi tù, em gái cùng với người già trong vương phủ sinh sống ở nơi hoang dã, đau khổ chờ y trở về.

Vất vả lắm mới ra được, lại bị chặn giết, bản thân y vô năng, khiến cho em gái chưa từng ra chiến trường phải khiêng cờ múa trống, theo y xông vào chiến trường giết chóc, trong loạn quân chịu phải một đao, thiếu chút nữa bỏ mạng.

Nếu không phải em gái kiên trì đến Thượng Thanh tông mời Đạo gia xuống núi, y cũng không có ngày hôm nay.

Đối với đứa em gái này, trong lòng Thương Triều Tông áy náy vô cùng.

Tại sao tạo hóa lại trêu ngươi. Điều này, Phượng Nhược Nam hiểu hết.

“Muội nói mê sảng cái gì đó, không phải chúng ta muốn gả ai cho muội là gả, cũng phải tùy muội chọn nữa chứ. Thanh nhi, muội yên tâm đi, mặc kệ muội chọn ai, ca ca muội cũng phải kiểm tra nhân phẩm đối phương như thế nào, tuyệt không tùy tiện gả muội cho người có nhân phẩm không đáng tin. Điều này muội có thể yên tâm.”

........

Chuyện đã định, Phượng Nhược Nam ném đứa bé cho người hầu bên dưới, chuẩn bị đưa Thương Thục Thanh đi dạo chơi.

Đồ trang sức, quần áo đơn giản trong phòng đều được thay đổi. Phượng Nhược Nam đích thân chủ trì.

Bình thường, Thương Triều Tông luôn yêu cầu tiết kiệm, lần này y mở rộng hầu bao, chỉ cần em gái thích, tiền cứ việc tiêu thoải mái.

Thương Thục Thanh cũng không thích những trang phục bó sát, sợ bị chỉ trích. Cũng bởi vì diện mạo xấu xí, cho nên mặc sao cũng được.

Lần này Thương Thục Thanh mặc vào bộ trang phục thể hiện đủ tư thái, ngay cả Phượng Nhược Nam cũng cảm thấy kinh ngạc. Nàng đã từng tắm chung với Thương Thục Thanh, biết dáng người của nàng rất đẹp, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng nhìn thấy Thương Thục Thanh ăn mặc như vậy thì là lần đầu tiên.

Trừ gương mặt không dễ nhìn cho lắm, tấm lưng kia khi nhìn nghiêng thật sự quá đẹp, ngay cả phụ nữ cũng phải động lòng.

Chính vì vậy, Phượng Nhược Nam luôn cảm thấy đáng tiếc. Nếu không phải vì gương mặt đó, chỉ bằng tư thái của cô em chồng này, làm sao có thể ở giá đến giờ chứ.

Vẻ đẹp mà Thương Thục Thanh vừa thể hiện chính là cái mà Phượng Nhược Nam muốn.

Ngày dạo chơi kế tiếp, Thương Thục Thanh chính thức lộ diện trước một đám thanh niên tài tuấn, ăn mặc cũng như trước, chỉ là đội một chiếc nón sa trắng.

Đây cũng là Phượng Nhược Nam sắp xếp, tận lực che giấu mặt xấu của Thương Thục Thanh, chỉ để cho người ta nhìn thấy khía cạnh đẹp của nàng.

Cứ như thế, ánh mắt của đám thanh niên tài tuấn lập tức bị tư thái ưu mỹ của Thương Thục Thanh hấp dẫn.

Dường như bọn họ không cách nào tưởng tượng được, một cô gái có dáng người đẹp như thế lại có gương mặt vô cùng xấu xí.

Trong quá trình tiếp xúc, Thương Thục Thanh thể hiện phong độ, còn có giọng nói dễ nghe, càng khiến cho đám thanh niên tài tuấn trước đó bất đắc dĩ phải đến khó có thể dời mắt đi được.

Phượng Nhược Nam hữu tâm thể hiện mặt tốt của cô em chống, cố ý an bài các hạng mục cầm kỳ thư họa.

Cầm kỳ thư họa, hát múa, Thương Thục Thanh có thể nói là hạ bút thành văn, khiến cho không ít thanh niên phải khâm phục, phải truyền tai sự tài hoa không tầm thường của cô gái xấu xí trong truyền thuyết này.

Đám thanh niên có thể đến đây tất nhiên là đều tự nguyện cưới, mặc kệ Thương Thục Thanh có xấu bao nhiêu.

Nhưng Thương Thục Thanh cũng có suy tính của mình, muốn từ các hạng mục cầm kỳ thư họa mà tìm được người hợp ý, cũng có thể chọn một mà thôi, không có khả năng chọn hết được.

Sau khi dạo chơi kết thúc, đã có kết quả, tin tức truyền đến tai Thương Triều Tông.

Thương Triều Tông nhìn lai lịch, thân phận người mà Thương Thục Thanh chọn trúng, lập tức gọi thủ hạ đến dặn dò: “Điều tra ba đời tổ tông nhà người này, xác thực bối cảnh thân phận, nhân phẩm như thế nào. Tất cả đều phải điều tra cho rõ, không được có bất cứ sơ sẩy.”

Y hơi khẩn trương. Em gái vất vả lắm mới nhìn trúng được một người, tuyệt đối đừng tra ra được vấn đề gì.

Nhưng cũng không còn cách nào khác. Với thân phận và địa vị như bọn họ, tất nhiên phải đề phòng người có mưu đồ làm loạn. Liên quan trọng đại, không tra không được.

.....

Bên ngoài Quy Miên các, nhìn người đang khoan thai bước lên bậc thang, Cự An mỉm cười bước ra khỏi mái hiên nghênh đón: “Sao nàng lại đến đây?”

Người đến chính là Văn Mặc Nhi.

Văn Mặc Nhi cũng mỉm cười, đưa cái rổ trong tay ra: “Tới thăm chàng không được sao?”

“Đương nhiên là được rồi.” Cự An cầm cái rổ, nhìn thấy bên trong là một giỏ trái cây, không khỏi cười rất vui vẻ: “Còn nhớ lần thứ nhất ta tặng quà cho nàng, chính là loại quả này. Ta phải chờ đến hôm nay mới được nàng đáp lễ.”

Văn Mặc Nhi lườm y một cái: “Nói mò cái gì thế, không sợ người bên ngoài cười cho à.” Vô thức, nàng liếc nhìn đám thủ vệ gần đó.

Cự An nói: “Cách xa lắm, không nghe thấy đâu.”

Văn Mặc Nhi bước đến bậc thang bên dưới cánh cửa Quy Miên các đang đóng chặt, cúi người chào phía đối diện một cái, sau đó mới trở lại bên cạnh Cự An. Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi quay người nhìn về phía cảnh núi đằng xa.

Lúc trước không hòa thuận, bây giờ đã nhận mệnh, ở chung với nhau lâu, tình cảm vợ chồng cũng dần dần bồi đắp.

Ánh mắt hai người nhìn thoáng qua Mao Lư biệt viện. Quản Phượng Nhi đang đứng gác bên trên, dung mạo vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Bà vĩnh viễn vẫn như vậy. Chỉ cần có điều kiện, mặc kệ ở đâu, ngày nào bà cũng muốn mình phải ăn mặc thật đẹp, giống như đang chờ một người nào đó. Dĩ nhiên không phải là Ngưu Hữu Đạo rồi, vì trước khi biết Ngưu Hữu Đạo, bà đã như vậy.

Đương nhiên, có chờ Ngưu Hữu Đạo cũng là mong hắn có thể bình an trở về.

Trước mắt mà nói, bà tạm thời yên tâm, thỉnh thoảng nhận được thư của Ngưu Hữu Đạo gửi đến, ít ra còn biết Ngưu Hữu Đạo vẫn còn sống.

Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo gửi thư về, quan hệ giữa bà và Viên Cương không còn căng thẳng nữa.

Ting! Tiếng chuông vang lên, Quản Phượng Nghi nhìn về phía Phật đường. Ở đó, sau khi Đạo gia đi rồi, Viên Phương là người tiếp quản.

Bà bước đến, nghe Viên Phương đang niệm kinh cầu phúc, cầu Phật tổ phù hợp Đạo gia bình an trở về.

Vườn rau bên ngoài biệt viện đang có mấy hòa thượng trồng trọt, nhìn bên ngoài, tất cả đều rất bình thường.

.......

Bên trong hiên các, thành viên đưa thư của Hắc Thủy Đài bước vào, đưa một chồng văn kiện mật đặt trước mặt Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba xé phong ấn, ánh mắt nhìn qua, sau đó nhìn thành viên đưa thư, phát hiện đối phương chỉ đứng mỉm cười mà không hề có ý rời đi. Điều này hơi không bình thường, ít nhất là không giống bình thường.

Thấy Thiệu Bình Ba nhìn mình chằm chằm, thành viên đưa thư nhìn về phía Thiệu Tam Tỉnh đang đứng một bên, im lặng không nói.

Thiệu Bình Ba hơi hiểu ý, nghiêng đầu ra hiệu với Thiệu Tam Tỉnh một chút.

Thiệu Tam Tỉnh lập tức quay người rời khỏi hiên các.

Sau khi mở xấp tài liệu trong tay, Thiệu Bình Ba hỏi: “Bệ hạ hay Đào tổng quản có phân phó gì khác sao?”

Thành viên đưa thư nhìn chung quanh, sau đó móc ra một vật trong tay áo, đặt trước mặt Thiệu Bình Ba, là một tấm lệnh bài.

Thiệu Bình Ba nhìn hình vẽ trên tấm lệnh bài, không khỏi biến sắc, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi là người của Phiêu Miễu Các?”

Suỵt! Thành viên đưa thư ra hiệu nhỏ giọng, sau đó cúi người cầm lệnh bài lên.

Ánh mắt Thiệu Bình Ba tràn ngập vẻ nghi hoặc, biết Phiêu Miễu Các giám sát thiên hạ, không nghĩ đến thành viên đưa thư của Hắc Thủy Đài cũng là người của Phiêu Miễu Các. Đây chẳng phải rất nhiều chuyện bên này đã sớm nằm trong tầm khống chế của Phiêu Miễu Các sao?

Đồng thời, trong lòng y chợt cảm thấy phấn chấn. Y biết, người của Phiêu Miễu Các bại lộ thân phận trước mặt y, tất nhiên là vì tìm y mà đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play