Toa Như Lai nói: “Không phải vì tiền, là Thương Kính, là Thương Kinh lập quốc của Hiểu Nguyệt các.”
“Thương Kính?” Ngưu Hữu Đạo mở to mắt: “Ngài nói sở dĩ Đồng Mạch đả động được Hiểu Nguyệt các là vì lấy Thương Kính ra làm thù lao?”
Toa Như Lai gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngưu Hữu Đạo sầm mặt: “Toa Như Lai, ngài đang nói đùa hay là đùa ta vậy? Ta nói cho ngài biết, dồn ta vào chỗ chết, hôm nay hai cha con ngài ai cũng đừng hòng sống sót rời đi.”
Trước đó còn nói chuyện rất tốt, bây giờ lại trở mặt, Toa Như Lai nheo mắt hỏi: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Thương Kính cái rắm. Thương Kính trên tay Hiểu Nguyệt các là do lão tử đưa cho bọn họ. Thương Kính vốn nằm trong tay của ta.”
Nói lời này, hắn cũng có ý định thăm dò. Chính hắn cũng không loại trừ được Đông Quách Hạo Nhiên làm thế nào có được Thương Kính. Dù sao Thương Kính cũng xuất hiện ngay lúc xảy ra chuyện.
Toa Như Lai sững sốt: “Của ngươi cho? Không đúng, khi Hiểu Nguyệt các lập quốc, cũng đã đưa Thương Kính cho Phiêu Miểu các, chứng minh bọn họ có tư cách lập quốc. Lúc đó ta còn chấp chưởng Phiêu Miểu các, ta cũng có hỏi Ngọc Thương là từ đâu mà ông ta có Thương Kính. Lời ông ta nói hoàn toàn khớp với hồ sơ bí mật. Ông ta nói đây là thù lao của Đồng Mạch đưa cho Hiểu Nguyệt các.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Ngọc Thương nói là Đồng Mạch cho ông ta?”
Toa Như Lai đáp: “Không sai. Ngươi còn nói là ngươi cho Ngọc Thương. Như vậy giữa hai người, tất sẽ có một người nói dối.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta cần lừa ngài trong mấy chuyện này sao? Ta có đưa Thương Kính cho Ngọc Thương hay không, ta còn không biết rõ à?”
Toa Như Lai nói: “Cứ cho là ngươi đưa đi, làm sao ngươi biết Thương Kính ngươi đưa cho ông ta là thật?”
Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn tự tay phá giải bí mật bên trong Thương Kính, là thật hay không, hắn còn không rõ ràng sao?
Đương nhiên, hắn sẽ không nói như vậy: “Thương Kính nằm trong tay ta nhiều năm, ta há không biết thực hư à?”
Toa Như Lai hoài nghi hỏi: “Ngươi lấy Thương Kính ở đâu?”
“Chính là Đông Quách Hạo Nhiên cho ta. Lúc đó ta bị trọng thương tỉnh lại...” Ngưu Hữu Đạo đem tình huống gặp được Đông Quách Hạo Nhiên kể cho Toa Như Lai nghe, nói mình tuân theo phân phó của Đông Quách Hạo Nhiên đến Thượng Thanh tông, ở giữa tất nhiên có chuyện Đông Quách Hạo Nhiên giao phó Thương Kính.
Hắn nói xong, phát hiện Toa Như Lai đang mở to mắt nhìn hắn, không khỏi hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”
Biểu hiện của Toa Như Lai trở nên ngưng trọng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói lúc đó ngươi bị một con quạ đen có thể hóa thành hình người tập kích bên ngoài ngôi miếu nhỏ?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không sai. Một con quạ đen tràn ngập tà khí, hai mắt đỏ bừng, có thể hóa thành hình người.”
Toa Như Lai buộc miệng: “Nha tướng.”
Đối với câu trả lời này, Ngưu Hữu Đạo cũng không cảm thấy kỳ quái. Thật ra hắn cũng đoán ra được. Hôm nay xem như xác nhận lại thôi: “Cái vật mà ông nói chính là Nha tướng?”
Mặt Toa Như Lai lạnh lại: “Thu thập anh linh người chết, rót âm khí lên trên người quạ đen, đem quạ đen luyện chế thành tà vật người không phải người, quỷ không phải quỷ để khống chế, chính là ma. Đây là bí pháp của Ma giáo. Theo ta được biết, người biết thuật pháp này bây giờ chỉ có Ô Thường của thánh địa Thiên Ma. Nha tướng trông coi vườn Vô Lượng đều do Ô Thường luyện chế.”
“Chỉ một mình Ô Thường biết thôi sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Phiêu Miểu các chú ý Ninh Vương, chẳng lẽ không nghe qua một tin đồn ở Yến Kinh, Ninh Vương đã từng luyện chế ra một trăm nghìn Nha tướng à?”
Toa Như Lai nói: “Một trăm nghìn Nha tướng tập kết thành quân, đủ để quét ngang đại quân các nước. Chuyện lớn như vậy, Phiêu Miểu các làm sao mà không chú ý. Về sau, không phải Thương Triều Tông cũng đã nói rõ chân tướng sao? Chỉ vì ổn định Thương Kiến Hùng không hạ độc thủ với Thương Triều Tông mà thôi. Nha tướng chính là ma, khu ma khống ma, ma dễ khống chế như vậy sao? Huống chi một trăm nghìn ma vật, việc này ngay cả bản thân Ô Thường cũng không tin nổi. Có thể nói, một khi Ô Thường có thể luyện chế Nha tướng số lượng nhiều, thế lực chín thánh ai lớn hơn ông ta chứ? Một trăm nghìn Nha tướng là chuyện không thể nào.”
Ngưu Hữu Đạo cau mày. Hắn tất nhiên cũng có nghe Nha tướng là vật của Ma giáo, đoán chừng cũng có rất nhiều người nghe nói qua.
Nhưng lúc trước hắn vẫn luôn hoài nghi Nha tướng là của Đông Quách Hạo Nhiên. Mặc dù về sau Lam Nhược Đình đã giải thích theo một cách khác với triều đình nước Yến, nói là vì bảo vệ Thương Triều Tông mà nói bừa.
Hắn cũng đã hỏi Lam Nhược Đình, vì sao lại nói bừa chuyện một trăm nghìn Nha tướng như vậy?
Sở dĩ hỏi câu hỏi này, là vì hắn tận mắt nhìn thấy Nha tướng.
Lam Nhược Đình cũng đã giải thích, sở dĩ nói như vậy là vì có một lần, ông trong lúc vô tình ở Ninh Vương phủ nghe được cuộc nói chuyện giữa sư phụ mình là Lạc Thiếu Phu và Ninh Vương Thương Kiến Bá. Trong câu chuyện có đề cập đến chuyện luyện chế một trăm nghìn Nha tướng. Cũng chính vì cái này mới có câu chuyện hoang đường kia.
Ngưu Hữu Đạo vẫn cho rằng Lam Nhược Đình không nói thật, cũng không phải là không có căn cứ. Đông Quách Hạo Nhiên có mối quan hệ với Triệu Hùng Ca, mà quan hệ giữa Triệu Hùng Ca và Ma giáo lại không rõ ràng, cộng thêm hắn tận mắt nhìn thấy Nha tướng tồn tại, lại còn xuất hiện bên cạnh Đông Quách Hạo Nhiên.
Nhưng bây giờ nghe Toa Như Lai nói như thế, quan niệm vốn có lại bị lật đổ, không có khả năng luyện chế ra một trăm nghìn Nha tướng. Nói cách khác, hoài nghi của hắn là sai.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng được một chút, Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu chỉ có Ô Thường luyện chế Nha tướng, mà Nha tướng lại xuất hiện lúc Đông Quách Hạo Nhiên chết, nói cách khác, Đông Quách Hạo Nhiên chết có liên quan đến Ô Thường?”
Không sai. Toa Như Lai chính vì nghĩ đến điều này, sắc mặt mới trở nên ngưng trọng. Đông Quách Hạo Nhiên chết, lại liên quan đến Ô Thường, một trong chín thánh?
“Việc này khó tránh có chút không thể tưởng tượng được. Đừng nói Đông Quách Hạo Nhiên, cho dù toàn bộ Thượng Thanh tông, Ô Thường muốn tiêu diệt cũng chỉ cần một câu mà thôi.” Toa Như Lai không hiểu cho lắm.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Còn tại sao Thương Kính lại xuất hiện trong tay Đông Quách Hạo Nhiên. Rốt cuộc đám người Đường Mục đã gặp chuyện gì, chắc ngài không biết. Trước khi chết, Đường Mục từng hạ lệnh, không cho phát tang, hình như cố ý che giấu ngày chết của mình. Còn nữa, Đường Mục hẳn không biết Đông Quách Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện. Nếu không, cũng sẽ không truyền vị cho Đông Quách Hạo Nhiên.”
Toa Như Lai xác nhận lại lần nữa: “Thương Kính là do chính tay ngươi giao cho Ngọc Thương?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Hỏi lại chẳng có ý nghĩa gì cả.” Nói xong, hắn dường như hiểu ý của đối phương: “Như vậy Ngọc Thương nói không trung thực rồi, nhưng tại sao lại ăn khớp với ghi chép trong hồ sơ bí mật của Phiêu Miểu các.”
Ánh mắt Toa Như Lai lấp lóe: “Có người sửa đổi ghi chép trong hồ sơ bí mật.”
Gương mặt Ngưu Hữu Đạo khẽ động, phun ra một cái tên: “Ô Thường?”
Toa Như Lai trầm giọng nói: “Người bình thường hoàn toàn không có khả năng tiến vào trọng địa cơ mật để chỉnh sửa hồ sơ bí mật. Ngoại trừ Ô Thường, chỉ sợ cũng không còn ai khác. Chỉ có như thế mới có thể trùng khớp với những gì ngươi nói.”
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngưng trọng. Chuyện Toa Huyễn Lệ bị bắt cóc bị gác sang một bên.
“Nhưng tại sao Ô Thường lại làm như vậy?” Toa Như Lai chợt lẩm bẩm, dường như nghĩ mãi cũng không ra.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Rất nhiều chuyện không cần phải nghĩ phức tạp, cũng không cần để ý đến những bí ẩn loạn thất bát tao, trực chỉ điểm mấu chốt là được. Địa vị của Ô Thường bây giờ, cái gì cũng không thiếu, lại có cơ thể trường sinh bất tử. Nếu thật sự ông ta đang làm cái gì, nguyên nhân chỉ sợ có một mà thôi.”
Trải qua sự nhắc nhở của Ngưu Hữu Đạo, Toa Như Lai chấn động, gằn từng chữ: “Áp đảo chín thánh.”
Phù! Ngưu Hữu Đạo chợt thở ra một hơi: “Xem ra cái chết của Đông Quách Hạo Nhiên có ẩn tình khác. Đường Mục trông cậy vào Đông Quách Hạo Nhiên, ai ngờ Đông Quách Hạo Nhiên cũng chết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT