Ngưu Hữu Đạo cười không nói, suýt chút nữa hồ đồ bỏ mạng ở Thiên Đô bí cảnh, hóa ra phía sau ẩn giấu nhân vật như vậy, thiếu chút nữa là chết oan uổng, nói chung từ thời khắc này trở đi, Giả Vô Quần chính thức dẫn tới sự chú ý của hắn.

Thấy dáng vẻ đó của hắn, Toa Như Lai cũng đoán được, vị này e là để tâm đến Giả Vô Quần rồi, nhưng đây không phải điều mà ông ta quan tâm, hỏi: "Còn muốn biết gì nữa không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Điều ta muốn biết quá nhiều rồi."

Toa Như Lai: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở đây nói chuyện trắng đêm với ta hay sao?"

"Được, vậy thì sau này có cơ hội tiếp tục thỉnh giáo tiên sinh." Ngưu Hữu Đạo gật đầu một cái, chỉ có điều lại dựng lên một ngón tay: "Hỏi một chuyện cuối cùng."

Toa Như Lai: “Nói.”

Ngưu Hữu Đạo: "Ngài có cách nào đưa ta ra khỏi Thánh cảnh không?"

Toa Như Lai nhíu mày: "Không có sự đồng ý của Cửu Thánh, ngươi bây giờ không thể rời khỏi Thánh cảnh, ngươi cũng không thể bảo ta nói giúp ngươi chứ? Thật sự muốn ra ngoài, ngươi vẫn là tự mình nghĩ cách khác, không phải ngươi có thể liên hệ trực tiếp với Lam Đạo Lâm sao? Ngươi vẫn là nghĩ cách bỏ chút công sức lên người Lam Đạo Lâm thì hơn, hoặc làm tìm người khác, nói chung ta không thích hợp nói giúp ngươi, tình hình trước mắt ta cũng không tìm được cớ."

Ngưu Hữu Đạo: "Toa tiên sinh hiểu lầm ý của ta rồi, ý của ta là, dưới tình hình không kinh dộng đến bất kỳ ai, để ta lẳng lặng rời khỏi đây."

Toa Như Lai: "Ngươi điên rồi sao? Nếu như bây giờ ngươi rời khỏi Thánh canh, ai có thể báo cáo? Nếu như ta đưa ngươi ra ngoài rồi, ta cũng không thoát khỏi can hệ."

Ngưu Hữu Đạo: "Cho nên hi vọng tiên sinh có thể lẳng lặng đưa ta ra ngoài, chỉ cần thần không biết quỷ không hay, đương nhiên sẽ không nghi ngờ đến tiên sinh."

Toa Như Lai nghiêm túc cảnh cáo nói: "Lối ra chỉ có một chỗ, muốn ra ngoài thì phải đi qua lối ra, mà lối ra có người của chín nhà liên hợp canh giữ, căn bản không thể lặng yên không một tiếng động mà ra ngoài, chỉ cần có người đi ra sẽ bị phát hiện. Chỉ cần có người đi vào, sẽ bị kiểm tra, ngươi làm sao có thể không bị phát hiện?"

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: "Nhưng sao ta nhớ lần trước khi Tôn phu nhân dẫn ta vào rất thuận lợi, cũng không kiểm tra cẩn thận đã thả ta ra ngoài rồi. Nếu như ta cẩn thận ăn mặc cải trang, kiểm tra không cẩn thận có lẽ không phát hiện nổi."

Toa Như Lai: "Đó là vì trên người La Phương Phỉ có lệnh bài đặc cách ra vào. Cũng chỉ có những người như chúng ta ra vào mới không bị kiểm tra hà khắc, bởi vì những người chúng ta đề là cấp bậc đệ tử thân truyền của Cửu Thánh, ra vào thường là vì làm việc cho Cửu Thánh, làm việc gì cho Cửu Thánh đều thuộc cơ mật, không cho người khác nhìn trộm, cho nên mới dễ dàng ra vào."

Ngưu Hữu Đạo: "Đúng vậy a, vậy ngài đích thân dẫn ta ra ngoài không phải là được rồi sao? Chỉ cần ta ăn mặc cải trang cẩn thận, có lẽ sẽ không có vấn đề gì."

Sắc mặc Toa Như Lai trầm xuống: "Đây chính là nguyên nhân vì sao ta nói đưa ngươi ra ngoài, ta cũng không thoát khỏi liên can. Nếu như ngươi mất tích rồi, trong Thánh cảnh nhất định sẽ tra xét nghiêm ngặt, thế nào cũng hoài nghi có phải ngươi đã rời khỏi Thánh cảnh, mà có thể dẫn ngươi ra ngoài, cũng chắc chắn là loại cấp bậc như ta. chỉ cần tra xét người nào từng ra ngìau, lập tức sẽ có thể phát hiện ta tưng đưa người ra ngoài, ngươi cảm thấy ta có thể thoát khỏi liên can sao?"

Thì ra là lo lắng cái này, Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Cũng chính là nói, ngài quả thật có thể đưa ta ra ngoài."

Toa Như Lai: "Ta thật sự có thể đưa ngươi ra ngoài, nhưng ta không thể làm như vậy."

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hơi lóe lên, chợt cười khoát tay nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, chuyện này dừng lại ở đây, ta không nhắc nữa là được."

Thấy hắn từ bỏ, cảm giác bất an của Toa Như Lai mới ổn định lại, hỏi: "Điều nên nói điều không nên nói ta cũng nói với ngươi rồi, thành ý của ta ngươi cũng thấy rồi, có phải nên để ta gặp con gái ta rồi không?"

"Dễ bàn!" Ngưu Hữu Đạo làm động tác vươn tay mời: "Vậy thì dẫn tiên sinh đi."

Toa Như Lai lúc này bình tĩnh lại ngược lại không vội, cẩn thận hỏi: "Người ở nơi nào?"

Ngưu Hữu Đạo: "Vì lý do an toàn, khoảng cách có chút xa, ở một dãy gần Hoang Trạch tử địa, ta dẫn ngài đi là được."

"Gần Hoang Trạch tử địa..." Toa Như Lai nhíu mày lẩm bẩm một tiếng, suy tư một chút về khoảng cách, phát hiện quả thật có chút xa, cuối cùng lắc đầu nói: "Khoảng cách xa như vậy, ngươi đi cùng ta không thích hợp, lỡ như bị người khác nhìn thấy ta đi cùng với ngươi sẽ phiền phức. Chúng ta tách ra đi, ngươi nói kỹ địa điểm cho ta, lát nữa ta với ngươi gặp mặt là được."

Chú ý cẩn thận cũng không phải không có lý, Ngưng Hữu Đạo lập tức làm theo, kể tường tận địa điểm cho biết, sau đó bản thân điều khiển đại bàng cánh xám đi trước một bước.

Sau khi bay lên không, Ngưu Hữu Đạo quay đầu liếc nhìn thung lũng kia, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, người sau màn khiến bản thân lo lắng cuối cùng cũng đã giải quyết.

Hắn cũng không thể không thừa nhận, thu hoạch của lần gặp mặt Toa Như Lai này cực lớn, mà có được sự giúp đỡ của Toa Như Lai, đối với hành động sau này cũng sẽ sinh ra thuận lợi to lớn, lần mạo hiểm này đáng giá!

Giải quyết xong việc hắn, kế hoạch tương lai của hắn cũng có lực lượng rồi, cũng dám thoải mái tay chân mà làm rồi...

Đường dài đằng đẵng, cho đến khi trời sáng, Ngưu Hữu Đạo cuối cùng cũng đến khu vực biên giới Hoang Trạch tử địa.

Một đỉnh núi, cũng là đỉnh núi lần đầu vào Hoang Cổ tử địa bắt đầu và kết thúc tỷ thí kia.

Đại bàng cánh xám đáp xuống đỉnh núi, Ngưu Hữu Đạo đáp nhảy xuống ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ tiếng gió, yên tĩnh.

Trên đỉnh núi có một bộ hài cốt, Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn thêm, nếu như đoán không sai, đó là hài cốt của Thái Thúc Sơn Thành, ban đầu ném ở đây không ai nhặt xác.

Trên xương cốt có vết cắt, có lẽ là vết tích không biết bị động vật gì đó gặm ăn qua

Người của thế đạo này đối với xương cốt có thể nói là nhìn lắm thành quen, trong loạn thế của ngoại giới, thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể ngã lăn bên đường, đều đã không cảm thấy kinh ngạc, càng huống hồ chi người có xuất thân như hắn, nhìn thấy rồi cũng không có cảm giác gì.

Không bao lâu sau, có người lén lút lên núi, không phải ai khác chính là tộc trưởng Hồ tộc Hắc Vân.

Hắc Vân nhìn nhìn xung quanh, đi đến hỏi: "Thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo: Có lẽ không vấn đề gì. Người đã mang đến chưa?"

Hắc Vân: "Mang đến rồi, không ở đây, cất giấu ơ bên cạnh đầm lầy, lỡ như có biến dễ dàng kịp thời thoát thân."

Ngưu Hữu Đạo: "Có thể bảo đảm an toàn không?"

Hắc Vân: "Yên tâm, trong Phương Viên mấy chục dặm đều đã bố trí nhãn tuyến, có người tới không thoát nổi ánh mắt của chúng ta, một khi có biến sẽ kịp thời báo động."

"Tốt!" Ngưu Hữu Đạo yên tâm, gật đầu nói: "Đợi đi, có lẽ đợi không bao lâu."

Quả nhiên đợi không bao lâu, ước chừng sau nửa canh giờ, một con đại bàng xích liệp đáp trên đỉnh núi, Toa Như Lai che ở trong áo khoác đen đến rồi.

Phát hiện bên cạnh Toa Như Lai xuất hiện một người tóc tai bù xù, Toa Như Lai cảnh giác nói: "Ai vậy?"

Ngưu Hữu Đạo nói với Hắc Vân: "Nói miệng không bằng chứng, vẫn là tộc trưởng sử dụng một chút bản lĩnh biến hóa."

"Bây giờ?" Hắc Vân kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: "Bây giờ, làm phiền rồi."

Toa Như Lai không biết hai ngươi đang làm trò bí hiểm gì, nói chung có thể thấy được Hắc Vân dường như có chút không tình nguyện, chỉ có điều thân hình thoắt một cái, thời khắc cúi người khong lưng thân hình nhanh chóng thu nhỏ, đảo mắt biến thành một con hắc hồ bốn chân chạm đất.

Toa Như Lai giật mình không ít, thất thanh nói: "Hồ tộc?"

Hắc hồ giương mắt, dường như đang ngạc nhiên khinh thường ông ta, thân trước đột nhiên nhấc lên, thân hình biến lớn, nháy mắt lại hóa thành hình người.

Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm nói: "Toa tiên sinh, giới thiệu với ngài một chút, vị này chính là tộc trưởng hiện tại của Hồ tộc Hắc Vân tiên sinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play