Còn về phần Ngưu Hữu Đạo tất cả mọi người đều không để ý lắm. Hắc Thạch trưởng lão của Thiên Ma thánh địa trêu chọc: “Ngưu Hữu Đạo, lão phu cũng có nghe nói một vài chuyện của ngươi, nghe nói gan ngươi không nhỏ, vừa đến Vấn Thiên thành đã liên tục cáo trạng khiến chấp sự Yêu Hồ ti phải chết. Thế sao hôm nay trông ngươi lại rụt rè như chó vậy, chẳng giống với lời đồn tí nào.”
Mấy lời này khiến một vài người bật cười haha.
Toa Như Lai sắc mặt không đổi liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo hai cái.
Ngưu Hữu Đạo rất cung kính khom người với Hắc Thạch, cười cười: “Không dám, không dám, nào dám vô lễ trước mặt các vị. Chuyện Vấn Thiên thành chỉ là chức trách.”
Dù phải chịu nhục nhã như thế nào Ngưu Hữu Đạo vẫn nở nụ cười đáp lại, cố gắng chịu nhục, dần dần mấy người này cũng chẳng có hứng trêu đùa, nếu tiếp tục quá đáng nữa thì lại thành ra mình không đúng mực mất.
Lam Minh cũng không muốn mọi người tiếp tục làm khó Ngưu Hữu Đạo nữa, dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng có liên quan trực tiếp với Thiên Lam thánh địa, nếu cứ tiếp tục thì bản thân lão cũng rất mất mặt. Lúc này lão quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đi xuống đi.”
“Rõ!” Ngưu Hữu Đạo đáp rồi chắp tay với mọi người, cung kính lui ra sau hai bước rồi mới buông tay quay người rời đi.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi tầm mắt mọi người thì nụ cười nặn ra trên mặt hắn mới từ từ biến mất.
Lúc này Hắc Thạch trưởng lão Thiên Ma thánh địa cũng tìm cớ rời khỏi lộ đài trước.
Hắc Thạch rời khỏi lộ đài, sau khi chạm mặt với thủ hạ tùy hành chờ sẵn bên ngoài thì ông ta vừa đi vừa thấp giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo tới, đánh tiếng với bên kia đi.”
Thủ hạ nghe xong liền gật đầu.
Sau khi nhóm người trên lộ đài nói chuyện phiếm một lát thì ai nấy cũng lần lượt tản đi.
Toa Như Lai không hề vội vã, ông ta có việc cần tìm Bạch Vô Nhai nên đợi những người khác đi rồi mới nói với Bạch Vô Nhai: “Nghe nói tiểu nữ có tới đây?”
Bạch Vô Nhai gật đầu: “Nha đầu kia đang cùng Lạc Nhi ở chỗ khuê các đã xuất giá, muốn gặp nữ nhi sao?”
Toa Như Lai gật đầu: “Làm phiền thông báo giúp ta một chút.”
Bạch Vô Nhai không có lý do gì để từ chối nên cũng tỏ ra đã hiểu, lão quay đầu ngoắc người tới bảo người dẫn Toa Như Lai đi.
Vương Tôn thân là người tùy hành thấy Toa Như Lai ra khỏi lộ đài lập tức tới đón, nhân lúc không ai chú ý liền thấp giọng hỏi: “Người ban nãy là Ngưu Hữu Đạo?”
Toa Như Lai “ừ” một tiếng.
Vương Tôn: “Ban nãy thấy hắn ở bên ngoài còn cảm thấy kỳ lạ, hắn tới đây làm gì?”
Toa Như Lai: “Tới giả vờ đáng thương.”
“Giả vờ đáng thương?” Vương Tôn thắc mắc.
Toa Như Lai: “Ở sau lưng dám cả gan làm loạn, chuyện gì cũng dám làm, chạy tới đây thì cúi đầu khom lưng, không phải giả vờ đáng thương thì là gì?”
Vương Tôn còn đang định nói gì đấy thì thấy người dẫn đường quay đầu vẫy tay ra hiệu cua nên tạm thời im miệng lại...
Trong khuê phòng có người đến báo: “Các chủ, tân lang đến.”
Tuyết Lạc Nhi cảm thấy ngạc nhiên quay đầu lại, sao lại chạy tới đây vào lúc này.
Toa Huyễn Lệ ngồi bên liền trêu chọc nói: “Giờ đã muốn vào động phòng rồi sao, xem ra tân lang đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.”
Câu này của nàng ta làm cho nhóm con gái trong phòng đều phải cố nhịn cười.
Tuyết Lạc Nhi trừng mắt với nàng ta: “Cô là một cô nương mà ăn nói chả biết mắc cỡ gì cả, có biết thế nào gọi là động phòng không?”
Toa Huyễn Lệ nhìn bụng nàng ấy: “Vâng vâng vâng, đâu giống cô, cô vẫn chưa được gả mà đã động phòng trước rồi.”
“Không biết xấu hổ.” Tuyết Lạc Nhi trừng mắt với nàng ta rồi quay đầu lại nói: “Mời cô gia vào đi.”
Lúc này bên cạnh có một cô gái đã có tuổi khuyên: “Các chủ, vẫn chưa làm các nghi thức, giờ cô gia không nên vào động phòng đâu.”
Toa Huyễn Lệ lập tức bịt miệng cố nín cười.
Tuyết Lạc Nhi lại trừng mắt với nàng ta sau đó cởi bộ y phục đang thử trên người đổi sang chiếc áo khoác mặc thường ngày rồi mới bước ra cửa.
Tân lang Xuyên Dĩnh đang ở trong đình bên ngoài chờ đợi, vừa nhìn thấy tân nương bước ra liền mỉm cười.
Tuyết Lạc Nhi nhìn thấy tân lang, có thể vì thời gian, hoàn cảnh và bầu không khí ảnh hưởng nên trên gương mặt nàng ấy mang theo chút ngượng ngùng, bước tới nói với giọng trách cứ: “Sao giờ này lại chạy tới đây làm trò cười cho người khác? Có chuyện gì mà không gặp mặt không được vậy?”
Xuyên Dĩnh nói ngay vào việc chính: “Nghe nói Ngưu Hữu Đạo huynh đệ kết bái của Lệnh Hồ huynh tới?”
Hóa ra là vì chuyện này, Tuyết Lạc Nhi còn tưởng là vì chuyện gì. Nàng ấy gật đầu: “Đúng vậy, suýt chút nữa là hắn bị cản bên ngoài, là ta cho vào đấy, nghe nói hắn còn mang theo bức họa tới làm hạ lễ.”
Xuyên Dĩnh thích thú nói: “Họa? Bức họa hắn họa nàng ta cũng từng xem rồi, rất đặc biệt, lần này hạ lễ tân hôn chắc chắn sẽ càng bất phàm hơn nhỉ? Nàng có thể cho người lấy ra thưởng thức được không?”
Tuyết Lạc Nhi bất mãn: “Chàng tới vì cái này sao?”
Xuyên Dĩnh thở dài: “Thực ra là ta muốn gặp hắn. trước đây nghe danh đã lâu nhưng mãi chưa có dịp gặp mặt, hôm nay lại có được cơ hội. Trước đây ta đi Thánh Cảnh, Lệnh Hồ huynh từng nhờ ta chuyển cho hắn một phong thư, ta có thể nhân cơ hội này đưa cho hắn, tiện thể gặp mặt làm quen.”
Tuyết Lạc Nhi hơi nhíu mày: “Chàng cũng thật là, thư thì lúc nào đưa chả được.” Hôm nay về tình về lý trước khi làm nghi thức đều không thích hợp tiếp khách, trước khi cưới còn xen lẫn những việc khác khiến nàng ấy cảm thấy không vui.
Xuyên Dĩnh cười khổ: “Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi tới đây thì thấy có quá nhiều quy cũ, nơi này không được đi, nơi kia không được đi, lại dạy ta một đống hôn nghi rườm rà, sau khi nghi thức bắt đầu tất cả đều phải làm theo quy củ đã định, làm sao cho ta có cơ hội gặp riêng hắn chứ. Sau hôn lễ có thể cho ta đi chỗ này chỗ kia hay không còn chưa biết, ta chỉ sợ sau hôm nay là không còn cơ hội gặp mặt hắn nữa.”
Tuyết Lạc Nhi nghe gã nói vậy thì bất mãn trong lòng cũng tan biến. Nàng ấy biết gã cưới mình phải chịu áp lực cực lớn, thậm chí còn phải mạo hiểm đến tính mạng. Băng Tuyết thánh địa có rất nhiều người bất mãn với gã, sau này e là sẽ không được thoải mái, đó là cảnh tượng mà người ngoài không thể nào nhìn thấy được.
Nàng ấy liền an ủi nói: “Chàng suy nghĩ nhiều rồi, bà nội đã đồng ý hôn sự rồi, sau này chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Xuyên Dĩnh thở dài: “Chỉ mong là như vậy.”
Tuyết Lạc Nhi thấy gã suy nghĩ tiêu cực liền phất tay gọi người tới, bảo người đi mời Ngưu Hữu Đạo, đồng thời mang bức họa tới.
Một lát sau có người đến báo: “Các chủ, phụ thân của Toa thành chủ tới muốn gặp Toa thành chủ, người đang chờ ở ngoại viện.”
“Ừm, đi thông báo với Toa thành chủ một tiếng.” Tuyết Lạc Nhi vội vàng phân phó còn bản thân thì không đi tiếp khách. Hôm nay nàng ấy không tiện tùy tiện ra ngoài gặp mọi người.
Một lát sau Toa Huyễn Lệ từ trong khuê phòng bước ra, lúc đi ngang qua cặp phu thê mới này liền miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu chào hỏi hai người rồi mới đi.
Xuyên Dĩnh đưa mắt nhìn theo: “Không có chuyện gì chứ? Sao ta thấy Toa thành chủ không được vui?”
“Haizz!” Tuyết Lạc Nhi thở dài: “Có thể có chuyện gì chứ, chẳng phải vẫn vậy sao? Quan hệ giữa cha con họ luôn như vậy, lần này nếu không vì đại hôn của ta chỉ e nàng ấy sẽ không quay về Thánh cảnh.”
Xuyên Dĩnh a một tiếng, ánh mắt hơi lóe lên...
Trong một cái đình ở đình viện bên ngoài, Vương tôn đứng bên Toa Như Lai vừa thấy Toa Huyễn Lệ chậm rãi bước tới liền lập tức ra khỏi đình, tránh ra xa một chút để lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Toa Huyễn Lệ bước vào trong đình đứng trước mặt phụ thân nhưng chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Toa Như Lai nhìn nữ nhi trước mặt, vẻ mặt đầy phức tạp, cuối cùng ông ta vẫn cất giọng lạnh lùng nói: “Về Thánh cảnh vì sao không về nhà?”
Toa Huyễn Lệ cúi đầu thấp giọng nói: “Nhà? Nhà ở đâu? Nhà đã tan nát từ lâu rồi.”
Gương mặt Toa Như Lai giật giật: “Đừng có tự dày vò mình nữa, sau hôn nghi theo ta về nhà một chuyến, lâu rồi con chưa về nhà đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT