“Thế nào?” Mặc bộ quần áo mới, giang hai tay xoay quanh một vòng, Tuyết Lạc Nhi hỏi ý kiến Toa Huyễn Lệ.

“Đẹp, rất đẹp, rất dễ nhìn.” Toa Huyễn Lệ liên tục gật đầu, ánh mắt trong lúc lơ đãng sẽ hiện lên sự hâm mộ.

Nàng phát hiện, sau khi Tuyết Lạc Nhi kết giao cùng Xuyên Dĩnh, cả người dường như cũng thay đổi. Trước kia, Toa Như Lai thường xuyên lui tới với nàng, về sau không còn qua lại nữa, tất nhiên là đi cùng tình lang rồi.

Nàng đã từng mơ ước vô số lần cảnh tượng trước mặt. Rất nhiều người cho rằng, với thân phận và địa vị của nàng, muốn tìm một người đàn ông quá dễ dàng, nhưng không ai biết đằng sau nó chẳng dễ dàng gì cả.

Nàng cũng nghe phong thanh thánh địa Đại La cũng đã từng quan tâm đến chuyện cưới gả của nàng, nhưng lại bị phụ thân của nàng là Toa Như Lai từ chối.

Nghe khen đẹp, Tuyết Lạc Nhi lập tức cười tươi như hoa, nhưng vẫn không hài lòng. Đây là lần duy nhất trong cuộc đời của nàng. Cả một đời hẳn chỉ có một lần. Nàng chỉ muốn mình càng đẹp hơn, càng hoàn mỹ hơn mà thôi.

Đổi lại bình thường, nàng sẽ chú ý đến sự mất mát trong mắt người bạn thân, nhưng hôm nay nàng lại rất vui, vui đến mức không chú ý đến cảm nhận của bạn bè.

Trong lúc thay trang phục, một cô gái bước vào khuê phòng, sau khi hành lễ với Tuyết Lạc Nhi mới nói: “Các chủ, bên ngoài thánh địa có một người tự xưng là bạn của Các chủ, đến đây chúc mừng nhưng bị ngăn bên ngoài...”

Lời còn chưa nói hết, mặt Tuyết Lạc Nhi đã sầm lại vì không vui, quay đầu lại nói: “Tại sao ngăn khách chúc mừng bên ngoài làm gì? Có đạo đãi khách như vậy sao?”

Tân nương tử không vui, những người trong phòng cũng yên lặng.

Cô gái kia vội giải thích: “Các chủ, không phải như vậy. Vì thân phận người này hơi đặc biệt, là người ngoài Thánh Cảnh, trưởng lão của Tử Kim Động, một trong ba đại phái nước Yến, tên là Ngưu Hữu Đạo. Thủ vệ bên ngoài không thể để cho người khác tự tiện xông vào thánh địa, muốn xác nhận Ngưu Hữu Đạo có phải bạn của Các chủ hay không.”

“Ngưu Hữu Đạo?” Tuyết Lạc Nhi ngẩn cả người. Không phải là không nhớ, mà nàng còn có ấn tượng với Ngưu Hữu Đạo. Huống chi, bây giờ Ngưu Hữu Đạo rất nổi tiếng. Nàng chỉ là không ngờ Ngưu Hữu Đạo có thể chạy đến đây chúc mừng.

Bây giờ nàng đã hiểu vì sao thủ vệ bên ngoài lại chặn đường Ngưu Hữu Đạo. Với thân phận và địa vị của Ngưu Hữu Đạo, thực không có tư cách xuất hiện ở đây.

“Ngưu Hữu Đạo?” Toa Huyễn Lệ cũng cảm thấy bất ngờ, về sau cười nói: “Khi ta vừa về đến Thánh Cảnh, ở cổng ra vào ngẫu nhiên gặp được hắn. Tỷ tỷ có ấn tượng gì với hắn không? Đã từng vẽ tranh cho tỷ đấy.”

Tuyết Lạc Nhi gật đầu: “Ta tất nhiên là nhớ kỹ rồi, cũng vẽ tranh cho muội luôn mà. Chỉ là... bây giờ hắn không phải là thành viên đốc tra của Phiêu Miễu Các sao? Tại sao lại chạy đến đây?”

Toa Huyễn Lệ cười nói: “Người ta không phải nói sao, người ta biết được đại hôn của tỷ, nên chạy đến đây chúc mừng, cũng có thể nghĩ là muốn nịnh bợ tỷ đi, haha...” Sau khi nói xong, chính bản thân nàng cũng cảm thấy buồn cười. Nàng cũng cho rằng Ngưu Hữu Đạo đến nịnh nợ Tuyết Lạc Nhi mà thôi.

Ngoại trừ lý do này, nàng thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Mặc dù nàng cao cao tại thượng trong giới tu hành, nhưng thế giới của nàng thật ra rất đơn giản. Có người cũng nghĩ nàng nên sống đơn giản, không muốn nàng bị cuốn vào quá nhiều thị phi ân oán. Dù sao nàng cũng là phàm phu tục tử, có một số việc sẽ không chịu đựng nổi.

Đến đây, cô gái bước vào bẩm bảo liền hỏi dò: “Các chủ, thế có cho hắn vào không?”

Tuyết Lạc Nhi suy nghĩ một chút, tuy nói không phải bạn bè gì nhưng vẫn lên tiếng: “Nếu có lòng đến chúc mừng, thánh địa Băng Tuyết không đến nỗi ngay cả một người cũng sắp xếp không được. Ở đây cũng không có chuyện gì, cứ để hắn vào đi.”

Sở dĩ đồng ý cho vào, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng hy vọng sẽ nhận được thêm một lời chúc mừng, không hy vọng từ chối khách để đổi lấy sự nguyền rủa phía sau.

Người ta từ xa chạy đến chúc mùng, ngươi đuổi khách đi, khách nhất định sẽ không vui, sẽ ở đằng sau oán trách. Nàng không hy vọng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, là vì Ngưu Hữu Đạo có quan hệ với Lệnh Hồ Thu. Xuyên Dĩnh thường xuyên nhắc bên tai nàng, nói mình rất biết ơn Lệnh Hồ Thu.

Dưới cái nhìn của nàng, xét theo trình độ nào đó, nàng cũng phải cảm tạ Lệnh Hồ Thu. Nếu không nhờ Lệnh Hồ Thu cứu mạng Xuyên Dĩnh, nàng cũng không có cơ hội trở thành vợ chồng với Xuyên Dĩnh.

Về phần sự tích phong lưu của Xuyên Dĩnh trước kia, nàng ngược lại cho rằng không có gì là không ổn. Trên đời này, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải canh cánh trong lòng. Chỉ cần nàng thường xuyên ở cùng Xuyên Dĩnh, Xuyên Dĩnh đương nhiên sẽ không giống như trước, và cũng phải có phụ nữ khác dám mới được.

Xet quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu, nàng cũng không tiện từ chối khách.

Ngược lại, chuyện hắn quen biết với nàng trước kia, đã từng họa tranh cho nàng lại không nằm trong suy nghĩ của nàng.

“Vâng.” Thiếu nữ đến thông báo lĩnh mệnh lui xuống.

....

Gió tuyết nói đến là đến, nói đi là đi. Gió ngừng thổi, dưới ánh mặt trời, tuyết tản ra thứ màu sắc mờ ảo.

Thị vệ điều khiển phi cầm trở về thông báo cũng đã quay lại, đồng thời mang theo một người khác, người này đã từng gặp qua Ngưu Hữu Đạo.

Mặc dù Tuyết Lạc Nhi cho vào, nhưng là cho Ngưu Hữu Đạo vào, chứ không phải cho người giả mạo Ngưu Hữu Đạo vào.

Khi Tuyết Lạc Nhi nói cũng không cân nhắc nhiều như vậy, nhưng đối với thành viên hộ vệ có liên quan mà nói, bọn họ phải xác minh lại rõ ràng. Đây chính là chức trách của bọn họ.

Không sai, đúng là Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi xác nhận không sai, Tần Quan và Kha Định Kiệt bị cản lại bên ngoài, chỉ cho phép một mình Ngưu Hữu Đạo tiến vào bên trong. Thánh địa Băng Tuyết không phải là nơi chó mèo nào cũng có thể vào được. Có thể để Ngưu Hữu Đạo vào cũng là khai ân ngoại lệ đối với hắn rồi.

Về sau, bọn họ tiến hành kiểm tra Ngưu Hữu Đạo lần nữa, ngay cả bức họa đựng trong ống trúc cũng không ngoại lệ.

Trước khi đi, Ngưu Hữu Đạo nói với hai người Tần Quan: “Các người hãy đến sông băng phía trước tìm chỗ tránh gió để tạm nghỉ. Sau khi tham dự hôn lễ xong, ta sẽ đến tìm các ngươi.”

“Vâng.” Hai người đồng ý.

Ngưu Hữu Đạo đeo ống trúc đằng sau lưng, cầm theo lồng kim sí.

Người cầm đầu lập tức ngăn lại: “Không cần phải mang kim sí vào, để ngoài đi.”

Ngưu Hữu Đạo không chịu: “Đây là Thánh Tôn cho ta, không thể để sơ suất, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xuất hiện. Ta nhất định phải coi ngó hai con kim sí này.”

Thấy hắn nói như thế, người cầm đầu lại cho người kiểm tra hai con kim sí lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới cho mang theo.

Khi ba con phi cầm chở người bay lên không, từ đằng xa có phi cầm chở người bay đến.

Người chặn đường lại phân công một người đến tra hỏi, rất nhanh lại cho đi. Sau khi người đến gần, Ngưu Hữu Đạo mới nhìn rõ đối phương là ai, là người mà gương mặt không chút biểu cảm, gặp ai cũng giống như người đó thiếu tiền mình, Toa Như Lai.

Không nghĩ đến Toa Như Lai cũng đích thân đến, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy ngoài ý muốn.

Toa Như Lai cũng giống như vậy, nhìn thẳng vào hai mắt Ngưu Hữu Đạo, sau đó bay vút qua.

Ngưu Hữu Đạo nhìn tọa kỵ của mình, chỉ là Hôi Vũ Điêu bình thường, còn của Toa Như Lai là Xích Liệp Điêu, tốc độ nhanh hơn của hắn rất nhiều.

Sơn cốc phủ đầy màu xanh bên dưới núi tuyết, người dẫn đường giao Ngưu Hữu Đạo cho nhân viên tiếp đãi rồi rời đi.

Nhân viên tiếp đãi dẫn Ngưu Hữu Đạo đi đăng ký, báo danh mục quà tặng, nộp lên ống trúc có chứa bức tranh.

Về sau có người mang phi cầm của Ngưu Hữu Đạo đi sắp xếp, tất nhiên sẽ có người chăm sóc thật tốt. Khi nào hắn về sẽ mang đến cho hắn.

Mặc dù nhân viên tiếp đãi của thánh địa Băng Tuyết có hơi ngoài ý muốn, không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo lại đến đây, nhưng đã đến, vẫn phải dựa theo đạo đãi khách mà tiếp đãi, vì thế có người dẫn Ngưu Hữu Đạo đến chỗ nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play