Hôm nay, câu trả lời của Bạch Ngọc Lâu khiến Toa Huyễn Lệ xảy ra chuyện, trước mặt Đạo gia sẽ không còn đường lui, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
Hồng Cái Thiên vẫn trăm mối không có cách giải: “Tại sao Ngưu Hữu Đạo lại tìm hiểu thời gian Toa Huyễn Lệ rời khỏi thành Trích Tinh? Hắn muốn làm gì chứ?”
Quản Phương Nghi nói: “Tam đương gia, Đạo gia không nói, ta còn có thể buộc hắn nói sao. Ta không biết.”
Hồng Cái Thiên che miệng hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thánh Cảnh rồi sao? Tại sao ta cảm thấy việc này không đáng tin cậy vậy?”
Quản Phương Nghi nói: “Ngươi hỏi việc này mấy lần rồi? Ngài ấy liên lạc với ai ở Phiêu Miểu các, làm chuyện gì, ngài ấy không chịu nói, chỉ nói rất nhanh sẽ trở về thôi. Bây giờ, ngài ấy cũng đã quay lại Thánh Cảnh. Nếu ngài ấy không ra ngoài, ta làm sao có thể liên lạc với ngài ấy được. Nếu không phải chính miệng ngài ấy nhắn nhủ, có một số việc, ta làm sao mà biết, có thể thay ngươi truyền lời chứ?”
Hồng Cái Thiên chỉ là có chút không nỡ trong lòng, nhưng ngẫm lại cảm thấy không có vấn đề gì cả, mà việc gì cần làm cũng đã làm xong.
Trước đó, Quản Phương Nghi tìm đến gã, có thể để gã ra mặt giúp đỡ chuyện này, cũng là vì gã tin tưởng Ngưu Hữu Đạo có bàn giao, tin Ngưu Hữu Đạo có gửi thư từ trong Thánh Cảnh ra.
Khi hai người nói chuyện, Quản Phương Nghi có chuyển cáo lời của Ngưu Hữu Đạo, nói đao Thánh Tôn đã giơ lên, bảo y nhanh chóng gây phiền phức cho Phiêu Miểu các, tranh thủ tránh thoát một kiếp. Lý do cũng tương tự như Ngưu Hữu Đạo đã nói với đám người Thái Thúc Sơn Hải. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Ngưu Hữu Đạo giết chết Long Phiếm Hải.
Hồng Cái Thiên bừng tỉnh, thiếu chút nữa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Trốn ở Thiên Hạ tiền trang cũng không yên. Lúc này, gã nhờ Quản Phương Nghi chuyển lời cảm ơn Ngưu Hữu Đạo, nói gã biết nên làm như thế nào.
Sau đó, Quản Phương Nghi mới đề cập đến chuyện Ngưu Hữu Đạo nhờ gã giúp đỡ. Khi đó, Hồng Cái Thiên rất do dự.
Vẫn là lời của Ngưu Hữu Đạo, nói chúng ta chỉ có thể đấu với Phiêu Miểu các, đã không còn đường lui. Nếu chỉ còn có một con đường có thể đi, không có gì phải sợ cả.
Khi thái độ của Hồng Cái Thiên đã thoải mái hơn, Quản Phương Nghi tiếp tục chuyển đạt thái độ cường ngạnh của Ngưu Hữu Đạo. Ngươi muốn giúp cũng phải giúp, không muốn giúp cũng phải giúp. Hôm nay ngươi không giúp ta, về sau đừng trách lão tử ta khoanh tay đứng nhìn.
Tiếp xúc lâu như vậy, đủ chuyện mà Ngưu Hữu Đạo đã làm đối với Hồng Cái Thiên vẫn có lực ảnh hưởng nhất định. Nói một cách thông tục, đây chính là uy tín.
Cứ như vậy, Hồng Cái Thiên đã đến đây, chính thức dính vào việc này.
“Tam đương gia, xin thứ không tiễn xa được.” Quản Phương Nghi chợt cáo từ.
Hồng Cái Thiên nhìn theo hướng của bà ta, chỉ thấy một con phi cầm cỡ lớn nhanh chóng bay đến, tốc độ phi hành nhanh hơn con của gã đang sử dụng, có thể nói là đang đuổi theo, là Xích Liệp Điêu.
Hồng Cái Thiên biết, đây là người tiếp ứng Quản Phương Nghi, khẽ gật đầu: “Nếu bên phía Ngưu Hữu Đạo có tin tức gì, nhớ kịp thời thông báo cho ta biết.”
Quản Phương Nghi nói: “Tam đương gia đã bàn giao, ta đương nhiên sẽ không quên. Nhưng Tam đương gia cũng đừng quên chuyện Đạo gia nhắn nhủ. Chuyện Đạo gia thông báo với ngươi, ngươi cũng hãy nhắc nhở Phù Hoa, Lãng Kinh Không và Đoạn Vô Thường. Đạo gia không hy vọng người một nhà xảy ra chuyện, hy vọng tất cả mọi người đều có thể vượt qua được cửa ải trước mắt.”
Hồng Cái Thiên hiểu bà muốn chỉ cái gì, chính là chuyện đao của Thánh Tôn đã giơ lên, bảo mấy người Phù Hoa tranh thủ gây phiền phức cho Phiêu Miểu các, phòng ngừa trở thành đối tượng giết một người răn trăm người: “Yên tâm đi, bây giờ ta về liên lạc với bọn họ, sẽ không chậm trễ.”
Xích Liệp Điêu đã đến gần. Gã nhìn kỹ hai người đang đứng trên thân Xích Liệp Điêu, một người là Vu Chiếu Hành, một người là Vân Cơ.
Vu Chiếu Hành đích thân đến đón, lại vận dụng Xích Liệp Điêu, có thể thấy được Ngưu Hữu Đạo rất coi trọng sự an toàn của Quản Phương Nghi. Hồng Cái Thiên nhịn không được quan sát Quản Phương Nghi từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Hồng Nương, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Quản Phương Nghi nói: “Đừng khách sáo, Tam đương gia cứ hỏi.”
Hồng Cái Thiên cười nói, biểu hiện không được tốt: “Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có ngủ với Ngưu Hữu Đạo không?”
Quản Phương Nghi không còn gì để nói, liếc mắt nhìn gã. Cái liếc mắt chẳng khác nào đưa tình, ngón trỏ điểm vào tim gã một cái, giọng nói kiều mỵ: “Ngươi đoán thử xem.” Nói xong, cũng không nói thêm câu nào, lách mình bay lên không.
Bà đã quá quen thuộc với lời nói này. Đổi lại là người khác, lời này chẳng khác nào sự sỉ nhục, sợ là phải trở mặt.
Xích Liệp Điêu nhanh chóng vỗ cánh nghiêng trên không, đón lấy Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi quay đầu lại, vẫy tay mỉm cười với Hồng Cái Thiên. Xích Liệp Điêu nghiêng người đổi hướng, chở ba người nhanh chóng rời đi.
Hồng Cái Thiên đưa mắt nhìn theo, miệng lẩm bẩm: “Người đàn bà này mạnh thật. Ở Tề Kinh nhiều năm như vậy cũng không ai bắt cóc được, nhưng lại bị tên kia tóm lấy, lại còn bán mạng cho hắn nữa chứ, cũng không biết đã bị cho uống thuốc mê gì. Đúng là kỳ quái.”
Gã không nghĩ lại, gã tìm Bạch Ngọc Lâu hỏi chuyện cũng là đang mạo hiểm vì Ngưu Hữu Đạo.
........
Kinh thành nước Tấn, bên trong một trạch viện, Thiệu Bình Ba đang dựa vào lan can tập viết chữ, hơi chút thất thần, có vẻ phiền muộn.
Tình cảnh trước mắt, y cũng không biết có phải mình đã mua dây buộc mình không. Bởi vì sự việc cơ mật, toàn bộ việc liên lạc với bên ngoài đều phải nằm dưới sự giám sát của Hắc Thủy Đài. Vì thế, y hoàn toàn không nắm bắt được tin tức của giới tu hành một cách nhanh chóng.
Việc Ngưu Hữu Đạo giết chết Chấp sự của Phiêu Miểu các, Ngưu Hữu Đạo có lá gan lớn như vậy, thật ra y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là tin tức này làm cho y phiền muộn. Y ý thức được, sự chênh lệch giữa y và Ngưu Hữu Đạo đã càng lúc càng lớn.
Tại một dãy núi xinh đẹp bên ngoài kinh thành, nơi tọa lạc của Thiên Địa môn, đây cũng được xem là nơi mới dời đến của Thiên Địa môn.
Sau khi Chưởng môn Thiên Địa môn Lệnh Hồ Thu được Tấn hoàng Thái Thúc Hùng triệu kiến, bị Thái Thúc Hùng cưỡng ép dời đến đây, không thể từ chối, cũng không dám không theo.
Trong môn, Lệnh Hồ Thu ngồi đằng sau bàn, đối diện là một phong thư, biểu hiện của ông ta vô cùng thất vọng.
Tin là Viên Cương gửi đến, hỏi chuyện Xuyên Dĩnh.
Vấn đề là, lúc trước giúp Xuyên Dĩnh có thể nói là giang hồ cứu cấp, để chứng minh ông ta đang giúp nhân tài, mới để Xuyên Dĩnh gia nhập Thiên Địa môn. Thân phận Thiên Địa môn của Xuyên Dĩnh cũng không được công khai. Xuyên Dĩnh xảy ra chuyện, Thiên Địa môn cũng đã bị một số người thân phận không thể nói ra được tìm đến.
Sau khi những người kia đến đây điều tra Xyên Dĩnh, đã nói với bên này phải giữ chặt mồm miệng.
Mà chuyện liên quan tới việc nữ đệ tử của môn phái bị hủy sự trong sạch, mà đã là chuyện của môn phái tất sẽ không để lộ ra ngoài, cũng chẳng khác câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Theo lý thuyết, người biết thân phận của Xuyên Dĩnh là đệ tử Thiên Địa môn không nhiều, người Ngưu Hữu Đạo bên kia sao lại biết, còn cố ý hỏi việc này?
Lúc trước lúc cứu Xuyên Dĩnh, thuần túy là "làm người", chẳng ai ngời rằng sẽ gây ra chuyện chấn động như vậy, càng không nghĩ tới Xuyên Dĩnh lại muốn cưới các chủ của Băng Tuyết các.
Khiến cho bên này cũng không có nên dựa hơi Xuyên Dĩnh hay không, việc này cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
"Tiên sinh có phải là đang làm khó hay không?" Hồng Tụ ở bên trái hỏi một câu.
"Haiz!" Lệnh Hồ Thu cúi đầu rồi ngẩng lên, thở dài: "Băng Tuyết thánh địa bên kia không cho nói chuyện này ra, gả các chủ Băng Tuyết là việc không thể tránh được, bên kia chỉ sợ là không muốn vết nhơ trước kia của Xuyên Dĩnh bị khắp nơi chỉ trích."
Hồng Phất bất mãn, lầm bẩm một câu: "Thư của Viên Cương cũng không phải là tự tay Ngưu Hữu Đạo viết, chẳng có liên quan gì cả."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT