Vì thế, sau khi nghe tin tức liên quan đến Côn Lâm Thụ, bà vội chạy đến nơi này đầu tiên để chia sẻ niềm vui với Hỏa Phượng Hoàng.
Trong lúc hai người phụ nữ đang vui vẻ, có người đến.
“Hồng Nương.” Đoạn Hổ bước nhanh vào viện, mời Quản Phương Nghi đến một bên, thấp giọng nói: “Viên gia bảo bà lập tức đến đó một chuyến.”
“Lập tức?” Quản Phương Nghi cau mày, bất mãn việc Viên Cương đến kêu đi hét: “Chuyện gì?”
Đoạn Hổ khách sáo đáp lại: “Ta cũng không biết nữa.”
“Được rồi, ta đã biết.” Quản Phương Nghi không vui, quay sang trấn an Hỏa Phượng Hoàng vài câu, lúc này mới theo Đoạn Hổ rời đi.
Hai người vừa đến trạch viện Viên Cương, chỉ thấy Viên Cương đang chờ bà dưới mái hiên.
Quản Phương Nghi bước thẳng đến. Viên Cương phất tay, ra hiệu Đoạn Hổ đứng canh bên ngoài, không cho người lạ đến gần.
Đoạn Hổ dừng lại, canh phòng bốn phía, còn Quản Phương Nghi thì bước lên bậc thang, lạnh lùng nói: “Vội vội vàng vàng chuyện gì thế?” Hai người này lúc nào cũng không hợp nhau.
Viên Cương không lên tiếng, bước vào trong nhà, chờ người bên ngoài bước vào theo.
Quản Phương Nghi vừa vào phòng, Viên Cương lập tức đóng chặt cửa phòng lại.
Ánh sáng tối sầm, Quản Phương Nghi giật mình quay lại, cảnh cáo: “Hầu tử, cô nam quả nữ, ngươi đóng cửa cái gì? Ngươi không sợ lão nương đây làm hỏng thanh danh của ngươi?”
Viên Cương lười nói nhảm với bà, lấy phong thư trong tay áo ra, thấp giọng nói: “Đạo gia gửi thư.”
“Sao...?” Quản Phương Nghi kinh ngạc, nhanh chóng giật lấy phong thư mở ra xem. Xem xong lại không hiểu, cau mày hỏi: “Đạo gia đang ở bên trong Thánh Cảnh, tại sao lại truyền tin cho ngươi? Hơn nữa, đây là chữ viết của Đạo gia à?”
Bà ta biết chữ viết của Ngưu Hữu Đạo. Cho dù viết thư đặc biệt cho Viên Cương, chữ viết đặc biệt đó bà cũng đã nhìn qua. Chữ viết của Đạo gia rất đẹp nhưng chữ trước mắt chữ thì như rồng bay phượng múa, chữ thì như gà bới, cái thứ gì vậy?
Viên Cương giật thư trở về: “Là thư của Đạo gia, không sai đâu. Đây là lối viết thảo của Đạo gia, ta rất quen.”
“Lối viết thảo? Là cái quỷ gì?” Quản Phương Nghi hoài nghi hỏi.
Sắc mặt Viên Cương ngưng trọng lại: “Cái quỷ gì thì ngươi không cần để ý. Ngươi chỉ cần biết, có thể để Đạo gia dùng lối viết thảo để liên lạc với ta, chính là phòng ngừa việc thư bị người ta mở ra xem, tuyệt đối phải giữ bí mật. Đạo gia nói, có việc muốn hai người chúng ta phối hợp với nhau.”
Nghe hắn ta nói như vậy, cộng thêm Hầu tử không phải loại người ăn nói bừa bãi, Quản Phương Nghi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đạo gia hẳn đã thành lập con đường liên lạc với bọn họ bên trong Thánh Cảnh. Bà lập tức nghiêm mặt: “Trong thư nói muốn chúng ta làm gì?”
Viên Cương đáp: “Đạo gia muốn chúng ta tìm người tuyệt đối đáng tin, đến thành Trích Tinh để nắm giữ tình huống của Thành chủ Toa Huyễn Lệ. Một khi có nắm chắc, trong tình huống không được để lọt tin tức, bảo Vân Cơ ra tay, bắt Toa Huyễn Lệ lại.”
“Cái gì, bắt Toa Huyễn Lệ?” Quản Phương Nghi giật mình. Việc này chơi hơi bị lớn rồi.
“Ngươi nhỏ giọng một chút.” Viên Cương cảnh cáo.
Quản Phương Nghi vội vàng che miệng, biểu hiện nhận sai, đồng thời cẩn thận nhìn xung quanh, cũng biết mình thất thố.
Viên Cương nói tiếp: “Trong thư Đạo gia có nói, việc này không nên có quá nhiều người biết, một mình Vân Cơ ra tay là được, không có vấn đề gì đâu. Điều chúng ta cần làm chính là không được để rò rỉ tin tức.”
Quản Phương Nghi hoài nghi hỏi: “Toa Huyễn Lệ là con gái ruột của Toa Như Lai. Đạo gia bên trong Thánh Cảnh lại yêu cầu chúng ta bắt Toa Huyễn Lệ bên ngoài Thánh Cảnh, chẳng lẽ... Đạo gia đang đối mặt với Toa Như Lai bên trong Thánh Cảnh?”
Viên Cương nói: “Cũng không biết nữa. Trong thư Đạo gia không nói gì nhiều, nhưng nếu Đạo gia đã nói như vậy, nhất định có dụng ý của ngài ấy. Không phải có quyết định trọng đại, ngài ấy sẽ không để cho chúng ta tùy tiện mạo hiểm. Chúng ta cứ làm theo thôi.”
Quản Phương Nghi gật đầu: “Ta thấy Đạo gia viết rất nhiều chữ trên thư, nhưng chỉ bàn giao mấy chuyện này thôi sao?”
Viên Cương nói: “Còn có một số việc nữa, bảo chúng ta tập hợp tình huống bên ngoài thành tin vắn, bao gồm tình huống của Toa Huyễn Lệ, định kỳ truyền cho ngài ấy, để ngài ấy có thể nắm giữ được tình huống bên ngoài, thuận tiện cho ngài ấy cân nhắc làm việc bên trong Thánh Cảnh.”
“Định kỳ?” Quản Phương Nghi hỏi dò: “Nói cách khác, Đạo gia đã thành lập con đường liên lạc trong ngoài Thánh Cảnh?”
Viên Cương nói: “Hẳn là như vậy. Trong thư có ghi cho ta địa điểm chỉ định dùng để liên lạc kim sí. Về sau, nếu có tình huống gì, cứ dùng kim sí truyền tin là được. Ngài ấy còn cố ý dặn dò chúng ta, đừng có ý định nhìn trộm hướng đi của kim sí, hay kim sí lui tới với hai. Nếu không, chẳng những không dò ra kết quả, ngược lại còn rước lấy họa diệt khẩu. Bảo ta cứ liên hệ trực tiếp với ngài ấy là được.”
Quản Phương Nghi tặc lưỡi, thấp giọng nói: “Xem ra bên trong Thánh Cảnh có người cấu kết với Đạo gia, nếu không, sẽ không qua được cửa ải ra vào Thánh Cảnh.”
Viên Cương nói: “Đây không phải là việc chúng ta nên quan tâm. Bây giờ ngươi hãy đi sắp xếp nhân thủ đáng tin đến thành Trích Tinh, còn ta đi xem kim sí dùng để liên lạc”
“Được.” Quản Phương Nghi gật đầu.
Sau khi hai người mở cửa ra ngoài, Quản Phương Nghi trở về chỗ của mình, còn Viên Cương đến sau núi cưỡi phi cầm cỡ lớn bay đi.
Hai người không hợp nhau, nhưng khi thư của Ngưu Hữu Đạo vừa đến, cả hai không chút do dự, liên thủ hành động.
............
Huyền Diệu ra ngoài. Lúc đầu chỉ định giam y ba ngày, nhưng cân nhắc một số chuyện xảy ra phía sau, Đinh Vệ nhốt y thêm một khoảng thời gian, đồng thời tiến hành thẩm vấn nhiều lần.
Sau khi ra ngoài, khôi phục được pháp lực bản thân, biết Đinh Vệ không ở thành Vấn Thiên, chuyện thứ nhất y làm chính là tắm rửa.
Tắm rửa xong, y phát hiện Hoàng Ban đang chờ mình bên ngoài. Hai người gật đầu chào hỏi, sau đó đến Hiên các để ngồi.
Im lặng một hồi, sau khi nước trà được dâng lên, Hoàng Ban bưng chén trà xin lỗi: “Huyền huynh, nhốt huynh lâu như vậy, ta cũng là bất đắc dĩ.”
Huyền Diệu lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến huynh. Ta biết, đây là ý của tiên sinh. Lúc này tránh đi hiềm nghi cũng tốt.”
Hoàng Ban cười khổ: “Huyền huynh hiểu cho ta là tốt rồi. Tạm thời ngừng chức vụ của huynh, tiên sinh cũng là bất đắc dĩ.”
Huyền Diệu lãnh đạm nói: “Để huynh thay thế ta cũng tốt mà.”
Hoàng Ban nghe được sự bất mãn trong giọng nói của y, chỉ thở dài: “Huyền huynh đừng hiểu lầm. Nếu được lựa chọn, có đánh chết ta cũng không muốn tọa trấn thành Vấn Thiên. Bây giờ Huyền huynh nhàn rồi, còn phiền phức của ta lại lớn.”
Huyền Diệu có vẻ ngoài ý muốn: “Là sao?”
Hoàng Ban than thở: “Huynh không biết, thành viên đốc tra giống như chó dại, người nào cũng cáo trạng với Thánh Tôn, nói chúng ta tận lực làm khó dễ, không tôn trọng bọn họ. Bây giờ đầu ta như muốn to ra, ngày nào cũng phải ứng phó với sự chất vấn của bên trên. Nếu không phải còn có tiên sinh ở trên gánh bớt, có lẽ ta đã thổ huyết mà chết rồi.”
“Còn có chuyện như vậy sao? Xem ra, lá gan của những người đó to hơn rồi. Bọn họ cho rằng chúng ta không thu thập được bọn họ hay sao?” Huyền Diệu hừ lạnh, chợt cau mày: “Trước đó còn an phận, bây giờ đột nhiên phát tác, sợ là đã bị Ngưu Hữu Đạo xúi giục.”
Hoàng Ban thở dài: “Là Ngưu Hữu Đạo xúi giục cũng được, không phải cũng được. Tóm lại, bây giờ bọn họ đoán chừng đã nhìn thấy thái độ của Thánh Tôn, cho nên gan mới lớn ra.”
Huyền Diệu bưng chén trà, lắc đầu nói: “Ta thấy, vẫn là tiên sinh lo lắng quá nhiều rồi. Khi lựa chọn nhân thủ các phái đến rèn luyện, ngài ấy nên làm theo lời ta bảo, chọn một số tai mắt mà chúng ta xếp ở các phái tiến vào là được, cũng dễ cho chúng ta nắm giữ những người kia muốn làm gì sau lưng.”
Hoàng Ban vỗ nhẹ bàn: “Lão huynh, tiên sinh lo lắng không phải là không có lý. Tai mắt Phiêu Miểu các sắp xếp vào các phái, tuy là cơ mật nhưng trong tay các Thánh Tôn nhất định cũng có danh sách, ai dám cam đoan Thánh Tôn sẽ không thẩm tra, đối chiếu. Đến lúc đó hỏi đến, bảo tiên sinh phải giải thích như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT